Edit: Voi Coi
Beta: Mặc Doanh RF
Trên một cái cây to ở phía xa có hai người vừa rơi từ trên máy bay xuống, người đàn ông bị mắc lại trên cành cây, quần áo cũng đã rách vài chỗ, sắc mặt trắng bệch, nhưng tay anh ta vẫn nắm chặt lấy sợi dây. Bên dưới vách đá, đầu khác của sợi dây đang bị một cô gái nắm chặt, nhìn lên phía trên, nếu không phải sợi dây đang được người đàn ông nắm chặt thì có lẽ giờ này cô gái đã rơi xuống.
“Hiểu Hiểu, nắm chặt lấy đừng buông tay!” Người đàn ông khàn giọng hét to.
“Dây sắp đứt rồi, anh mau buông ra đi.”
“Em đừng nói lung tung, anh sẽ kéo em lên ngay.” Nhậm Thiên Dã cố dùng chân kéo sợi dây lên nhưng không được vì chính anh cũng đang bị treo ở trên cây mà không thể làm gì.
“Em đừng cử động, đợi anh buộc dây lại, rồi sẽ kéo em lên.” Nhậm Thiên Dã cố giữ bình tĩnh nói.
“Được.”
Nhậm Thiên Dã nhìn quanh thân cây rồi chọn cành cây to nhất, buộc chặt sợi dây vào, rồi từ từ cởi dây thừng trên tay mình ra. Dây còn chưa buộc xong, Tần Hiểu Hiểu đã bị tụt xuống phía dưới, anh lập tức kéo sợi dây lại. “Tần Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu.”
“Không sao, tôi không sao.”
Bởi vì anh tháo đầu dây trên tay ra nên làm cho Tần Hiểu Hiểu rơi xuống rất nhanh. Cô bị trượt xuống một khoảng, đá vụn rơi xuống, tình huống hết sức nguy hiểm. Nhưng thật may đá không có rơi trúng cô, nếu không chắc cô không trụ nỗi nữa. Diệp Gia Quán.
Nhậm Thiên Dã quấn mấy vòng trên cái cây rồi buộc chặt lại và nhảy xuống đất, dù rất đau nhưng anh vẫn nhanh chóng chạy đến bên vách đá: “Hiểu Hiểu, gáng chịu một chút anh lập tức kéo em lên.”
“Ừ.”
Nhờ buộc sợi dây vào cái cây mà Nhậm Thiên Dã có thể kéo Tần Hiểu Hiểu lên.
Kéo dây lên một chút, cuối cùng cũng nhìn thấy đầu của Tần Hiểu Hiểu. Cô chỉ cần cố chịu thêm chút nữa, nhưng đột nhiên sợi dây “phựt”….Đứt đoạn. Nhậm Thiên Dã đưa tay muốn kéo cô lên nhưng chỉ bắt được sợi dây đã đứt: “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu!” Diệp Gia Quán. Anh kêu gào đến khàn giọng, tay quơ xuống vách đá như người điên. Chỉ hận không thể nhảy xuống vách đá để tìm cô.
Ngay lúc anh tuyệt vọng muốn nhảy xuống, phía dưới bỗng có tiếng nói vọng lên: “Nhậm Thiên Dã, anh hét cái quỷ gì thế! Tôi vẫn còn sống!”
Khi anh kéo cô lên liền ôm chặt lấy, rồi hôn lên trán, mắt, má, mũi, môi, cằm, nụ hôn của anh vừa vội vàng vừa hốt hoảng. Hôn không có quy tắc gì, cái cảm giác mất đi rồi có lại này anh đã phải chịu hai lần rồi, anh không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa. “Được rồi.” Tần Hiểu Hiểu dùng sức đẩy anh ra, cô hơi không chịu nổi cái dáng vẻ kích động này của anh, chân mày bất giác nhíu lại.
Nhậm Thiên Dã thấy cô có vẻ không vui, hơi thở vẫn còn dồn dập, tim đập nhanh nhưng anh cố bình tĩnh nói: “Xin lỗi em, anh chỉ….” Diệp Gia Quán.
“Tôi biết, dù thế nào, lần này cũng phải cám ơn anh, được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lúc này hai người mới thấy xung quanh toàn là cây cao thấp lẫn lộn, phía xa đều là núi, không thấy điểm dừng.
“Có lẽ chúng ta rơi xuống giữa rừng rồi, nếu muốn ra ngoài thì phải leo lên ngọn núi cao nhất kia.” Anh chỉ về phía xa rồi nói.
Tần Hiểu Hiểu gật đầu, cũng đồng ý với cái nhìn của anh, hai người cùng nhau đi về phía rừng cây, khắp nơi đều là nhánh cây, quần áo của bọn họ vị quẹt rách nhiều chỗ. Nhậm Thiên Dã thấy quần áo cô rách, đau long cỡi áo khoác của mình khoác lên cho cô, nếu không đợi đến lúc đi tới ngọn núi kia thì cô sẽ bị cào rách da mất, như vậy anh sẽ rất đau lòng.
Tần Hiểu Hiểu nhìn áo khoác trên người, rồi liếc nhìn anh, cô định trả áo khoác lại cho anh vì cô không muốn thiếu nợ bất kỳ ai. Diệp Gia Quán.
Nhưng cô vừa muốn cởi xuống đã bị anh dùng ánh mắt cản lại.
Khi bọn họ đi tới chỗ đất bằng phẳng mới phát hiện thì ra dưới cánh rừng này có một hồ nước lớn, hồ nước này sâu bao nhiêu, không ai biết. Trên mặt nước là lá và cành cây khô, nước hồ đã không còn màu sắc gì, bởi vì nó đã biến thành màu đen, thậm chí còn bốc mùi hôi thối…..
“Cánh rừng này không dễ đi qua như chúng ta nghĩ, anh đi xuống xem thử hồ này sâu bao nhiêu.”
Tần Hiểu Hiểu nghe thấy anh nói vậy, vội kéo tay anh, rồi lại giật mình nhìn hành động của mình, rõ ràng cô không ngờ mình sẽ hành động như thế, nhưng tay cô? Anh bị cô kéo lại cũng giật mình, nhìn bàn tay bé nhỏ kia mà bỗng thấy ấm áp vô cùng.