Tuyệt Đại Chiến Thần

Chương 142: Ma Âm




Hỏa Diễm Cự Nhân xuất hiện, lập tức bầu trời xuất hiện vô số hỏa cầu rơi xuống mặt đất, đem toàn bộ xung quanh chiến trường bao trùm khói lửa.

Hỏa Diễm Cự Nhân là cấp ba trở lên, hiển nhiên nó cũng như cấp ba trở lên thú linh, đồng dạng sở hữu lĩnh vực, hỏa diễm bao trùm mặt đất, kinh khủng nhiệt độ lan tỏa ra thậm chí đem đại địa đều bị dung nham hóa, trở thành Hỏa Diễm Cự Nhân lĩnh vực chiến trường.

Tịnh Nhạc di chuyển đến hắc trụ khu vực lại cùng Hỏa Diễm Cự Nhân cách nhau có vài km thôi, hắn chỉ mới chạy một lúc liền đã bị đứng sừng sững Hỏa Diễm Cự Nhân đè ép cho không thở nổi.

Lại không nói đến việc dưới chân bước đi mặt đất đều nóng bỏng như dung nham, coi như hắn là hỏa thuộc tính cũng khó có thể chống chịu được.

“ Chết tiệt, ở đây đã là giới hạn của ta rồi, không thể tiến sâu thêm nữa! “

Tịnh Nhạc đứng núp sau một khối đá trên chiến trường, toàn thân y phục đều bị đốt cháy xém, cả người bị nhiệt độ cao làm cho đỏ bừng, miệng thở hồng hộc nói.

Xung quanh chỗ này đã gần như không còn người nào, có cũng chỉ là bị trọng thương thoi thóp chờ chết nhân loại thôi!

Liền yêu thú cũng đồng dạng, thực tế yêu thú cùng Hỏa Diễm Cự Nhân không phải đồng bọn, nó xuất hiện xong căn bản cũng không quan tâm dưới chân mình yêu thú nhân loại cái gì sâu kiến, nó mục tiêu duy nhất chỉ là hủy diệt thôi!

Chính vì thế cho dù yêu thú cũng tử thương vô số, mà chỗ này đã là trong hỏa diễm cự nhân lĩnh vực, hầu như đã không còn sinh vật sống nào, Tịnh Nhạc chạy vào chỗ này chính là liều chết, còn may hắn dạng này thực lực đối với Hỏa Diễm Cự Nhân sâu kiến cũng không bằng.

Cho nên cũng không bị để ý thôi, bất quá cái kia kinh khủng áp lực cùng nhiệt độ, coi như Hỏa Diễm Cự Nhân không ra tay, Tịnh Nhạc hắn không sớm thì muộn cũng sẽ bị thiêu thành đống than.

Từ nãy đến giờ Tịnh Nhạc hắn chính là dùng năng lượng duy trì mới có thể miễn cưỡng chống cự được!

Thực tế hắc trụ rơi xuống vị trí còn cách một khoảng xa nữa, nhưng mà Tịnh Nhạc cũng không dám vào sâu thêm, chỗ này đã là giới hạn của hắn rồi!

Hiện tại chỉ có thể chờ mong hắc trụ rơi xuống sớm một chút, hắn hiện tại trạng thái là kiếp trước cơ thể, ở đâu ra hai viên nguyên năng, vì vậy cho dù sức mạnh có cao hơn nhưng năng lượng thấp vô cùng.

Đây là vấn đề hầu hết linh sư gặp phải, càng lên cao nguyên năng mở rộng sẽ càng thấp, nếu không có tài bảo phụ trợ, năng lượng chỉ số sẽ so với sức mạnh chỉ số thấp hơn nhiều!

Dưới dạng này như địa ngục hoàn cảnh, hắn năng lượng giống như thác chảy một dạng tiêu hao vậy, chỉ một lúc đã hao bảy, tám thành.

Còn may đúng lúc này trên không trung không gian vòng xoáy đột nhiên điên cuồng nứt toác ra, theo đó là một cái to lớn hắc trụ lao ra, tựa như thiên thạch lấy cực nhanh tốc độ phi thẳng xuống mặt đất.

Uỳnh!

Mặt đất đều bị va chạm làm cho run rẩy, bất quá nhìn về cái kia hắc trụ xong, Tịnh Nhạc liền không nhịn được nhíu mày.

Mờ, tất cả hình ảnh đều rất mờ, liền hắc trụ hình dáng thế nào hắn cũng không xác định được, giống như hắn hai con mắt bị cận cực nặng vậy!

Nhưng mà nhìn những vật khác lại rất bình thường, vô cùng rõ ràng!

“ Rốt cục là có chuyện gì?! “

Tịnh Nhạc khó hiểu kêu lên, bất quá chỉ một giây sau hắn hai con mắt liền bừng sáng.

“ Đúng rồi, đây là huyễn cảnh, không phải thực tế, một thế trước ta đâu có đến gần cái hắc trụ này! “

Huyễn cảnh này đến chín thành là dựa vào hắn ký ức tạo nên, hắc trụ hình dạng hắn còn như nhìn qua, lúc này ở trong huyễn cảnh sao có thể biết được!

Mà sau một lần này hắn một thời gian dài chìm đắm trong bi thương, cũng không để ý tin tức mấy, sau này mới tim hiểu trở lại, chỉ bất quá tin tức hoàn toàn không có một chút về hắc trụ này, chỉ có Hỏa Diễm Cự Nhân thôi, hắc trụ từ trên trời rơi xuống hoàn toàn không có, cũng không biết là có chuyện gì?

Chỉ là hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, hắc trụ rơi xuống xong, nó bên trên hoa văn dần sáng lên, tức thì hắc khí tựa như bão lũ điên cuồng lan tràn ra, giống vô số lần trước, cực nhanh đem toàn bộ chiến trường đều bao phủ.

Tịnh Nhạc cũng không ngoại lệ, hắn toàn bộ thân thể chỉ trong tích tắc liền bị bao trùm bên trong khói đen, hắn chỉ cảm thấy đầu óc bắt đầu mơ hồ, toàn thân trở nên bồng bềnh, giống như rơi xuống một hồ nước.

Xung quanh âm thanh hoàn toàn biến mất, mọi thứ cũng biến mất, không, tại trong mơ hồ, Tịnh Nhạc hắn chỉ thấy được phía xa le lói cái hắc trụ kia, nhưng mà nó kích thước lúc này lớn hơn nhiều, thật sự nhiều lắm.

Hắn cố gắng nhìn nhưng mà cũng chỉ nhìn thấy một góc, thậm chí còn không biết nó cao bao nhiêu.

“ Âm...thanh...!! “

Tại yên tĩnh không gian đúng lúc này một cái kì lạ âm thành vang lên, Tịnh Nhạc chỉ trong mơ hồ cảm nhận được, từng chữ một lóe lên trong tai hắn, nó giống như một bài ca vậy, âm khúc từng chút một vang lên.

“...máu...và sự khoái lạc...thống khổ... “

“...linh hồn...vĩnh cửu... “

“...ngục tối...khải hoàn ca...! “

Âm vang từng chút một vang lên, tràn đầy ma mị giống như một bản ma âm, bất quá Tịnh Nhạc lúc này cũng không ý thức được, bởi vì hắn đã hoàn toàn bị hòa nhập vào cái này ma khúc, từng câu nói từng gia điệu vẫn liên tục vang lên.

Bất quá chính Tịnh Nhạc cũng không biết, nằm ngủ sâu trong linh hồn Tiểu Hỏa từ bao giờ đã đi ra ngoài, toàn thân nó ngoại hình hoàn toàn khác biệt, cơ thể hóa thành một lửa đen đứng giữa hư không, hai mắt nhắm nghiền hướng về phía hắc trụ, nó giống như Tịnh Nhạc vậy, hoàn toàn chìm đắm vào ma khúc kia.

Đoạn ma âm kia từng chút một vang lên, sau đó càng ngày càng nhỏ bé dần, dường như nó đã đến thời điểm kết thúc, đúng lúc này Tiểu Hỏa hai con mắt cũng đồng thời mở ra, tuy nhiên nó hai con mắt lúc này không còn chút linh tính nào, chỉ có màu đỏ rực của huyết, làm cho người ta có một loại cảm giác tràn đầy hỗn loạn.

Tiểu Hỏa mi tâm ấn kí sáng lên, nó toàn thân lửa đen cũng phun trào, sau đó biến thành vô số tia lửa dung hợp trở lại Tịnh Nhạc thể nội.

Tịnh Nhạc hoàn toàn bị chìm đắm trong bản kia ma âm, giống như bị thôi miên vậy, đang lơ lửng cơ thể đúng lúc này rơi xuống, đau đớn cảm giác nhanh chóng để tinh thần hắn tỉnh táo lại.

Hắn chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn đến cực hạn, tinh thần hắn vốn đã vị tổn thương nghiêm trọng, thật sự nếu không phải khát vọng sống mãnh liệt, chỉ sợ lúc này hắn đã không chịu được nằm xuống ngất đi.

Bất quá hắn đương nhiên không làm vậy, bởi vì một khi nằm xuống hiển nhiên hắn sẽ không thể tỉnh dậy được nữa.

Cảm nhận dưới mặt đất nóng bỏng thiêu đốt da thịt, Tịnh Nhạc liền gian nan gắng gượng đứng dậy, một lần nữa mở tầm mắt quan sát một vòng, cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi, chỉ là vừa xuất hiện màu đen luồng khí kia lúc này đã biến mất rồi.

“ Chết tiệt, rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì, tại sao ta một chút ký ức cũng không có? “

Tịnh Nhạc nắm đầu kêu lên, hắn chắc chắn mình vừa rơi vào một loại kì lạ trạng thái, trạng thái này cùng những lần trước cứng đơ khác biệt vô cùng, khẳng định là dự đoán của hắn đã chính xác, nhưng mà hắn lại không thể nào nhớ rõ một chút kí ức gì!

“ Không, ta phải tiến gần hắc trụ kia mới được! “

Tịnh Nhạc cố bình tĩnh lại, cắn chặt răng sau đó tiến thẳng vào hắc trụ khu vực, chỉ là vừa bước được mấy bước, bên trong nguyên năng năng lượng cũng ngay lập tức thụt dốc không phanh, thêm cả Hỏa Diễm Cự Nhân kinh khủng áp lực đè lên người, quả thực giống như vác cả ngọn núi bước đi trên nham thạch vậy.

Mặc dù đã cố lấy lại tỉnh táo nhưng mà thực chất hắn đầu óc đã rối loạn lắm rồi, chính hắn cũng không nghĩ được ra, huyễn cảnh này là từ hắn kí ức xây dựng, hắn chưa bao giờ nhìn qua hắc trụ kia, như vậy đến gần thì có tác dụng gì?

Đây chính là do tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng nguyên nhân, hiện tại tất cả những gì hắn làm chỉ là theo bản năng thôi!

Chỉ ra Tịnh Nhạc vừa bước được mấy bước, phía sau đột nhiên một cái mềm mại quen thuộc thanh âm vang lên.

“ Ca! “

Tịnh Nhạc nghe thấy thanh âm này xong, cả người lập tức cứng đơ, từng chút một gian nan quay mặt về đằng sau, chỉ thấy Tiểu Vân từ bao giờ đã đứng ở phía sau hắn, nàng bộ dạng lúc này tàn tạ không chịu nổi.

Toàn thân vô số vết thương cháy đen, tay cầm một cái gậy cả người run run gắng gượng bước đi, đặc biệt nếu nhìn xuống dưới chân nàng tuyệt đối sẽ càng đau lòng, bởi vì nàng bàn chân hoàn toàn đã bị thiêu thành than, thậm chí còn nhìn thấy cả bạch xương.

Tại hoàn cảnh này ngay cả Tịnh Nhạc còn không thể chịu nổi, huống chi chỉ là phàm nhân như Tịnh Vân, chỉ là nàng dường như không đau đớn chút nào, khuôn mặt tràn đày mừng rỡ nhìn về phía Tịnh Nhạc, giống như bởi vì hắn còn sống mà vui mừng.

Tịnh Nhạc cũng không nói gì, chỉ ngay lập tức quay mặt đi, từng bước đi về phía trước, hắn biết đây là ảo cảnh, đúng vậy, lần này không hiểu tại sao hắn ý thức không bị cái huyễn cảnh này ảnh hưởng, nhưng mà Tịnh Nhạc lúc này cũng không còn quan tâm nữa, hắn theo bản năng bước dần về phía hắc trụ kia, bởi vì đây chính là hắn hi vọng sống cuối cùng.

Phía sau Tịnh Vân nhìn thấy Tịnh Nhạc rời đi, cũng không có tức giận, cả người không chống chịu nổi gục xuống mặt đất, mặt đất hỏa diễm cuồng nộ nhanh chóng đem cả nàng thể xác bao trùm, nàng khuôn mặt lại không có một chút thống khổ, chỉ có nụ cười thỏa mãn, thanh âm bé nhỏ vang lên.

“ Ca, xin lỗi ngươi! “

Thanh âm nhỏ vô cùng, nhưng mà từng câu từng chữ vang trong đầu Tịnh Nhạc, vẫn là cái kia quen thuộc câu nói, đang bước đi Tịnh Nhạc bỗng nhiên dừng lại, hắn nắm chặt bàn tay, bên trong máu tươi chảy ra rơi xuống mặt đất, cả người đều vì thống khổ mà run lên.

Mặc dù hắn biết đây là huyễn cảnh, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, bởi vì...nó quá chân thực, Tiểu Vân từng câu nói, đau đớn bộ dạng đều như cả ngàn thanh kiếm đâm vào lòng hắn.

“ Tiểu Vân! “

Tịnh Nhạc gào thét kêu lên, muốn quay trở lại cứu lấy Tịnh Vân, nhưng hắn vừa đi một bước, cả người một lần nữa khựng lại.

Chỉ thấy hắn thân thể vô số đốm sáng bay lên, làn da giống như tâm gương vậy, từng chút từng chút vỡ nát dần.

“ Cuối cùng cũng không chịu được sao? “

Tịnh Nhạc mệt mỏi cười một tiếng, hắn biết mình tinh thần đã đến giới hạn rồi, hai mắt nhắm chặt lại, ý thức từng chút một tan biến đi, không chỉ có hắn cơ thể vỡ nát, liền xung quanh mọi thứ cũng vậy, bắt đầu sụp đổ rất nhanh.

Chỉ là Tịnh Nhạc cũng không biết, tai hắn ý thức biến mất xong, bên cạnh hắn từ bao giờ đã xuất hiện một cái bóng đen, bóng đen này nhìn về phía đang tan biến Tịnh Nhạc, miệng nở một cái khoái chí nụ cười.

“ Hắc hắc, cuối cùng cũng vỡ, làm ta đợi lâu như vậy! “

Sau đó bóng đen này lại nhìn xung quanh một vòng sau đó thở dài tự nói tiếp.

“ Ai, chỉ là hơi muộn một chút, nếu lúc này mà ngươi có thể đánh thức ta, thì ta đã không phải tổn hao nhiều như vậy đem ngươi trở lại, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi...chủ nhân! “

Bóng đen nói xong liền cười thần bí một tiếng, toàn thân biến thành một cái hắc cầu, đem đang tan vỡ Tịnh Nhạc bao bọc lại, sau đó cũng hòa nhập vào hư không biến mất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.