Tường Hoa Năm Ấy

Chương 1




Tình cờ gặp lại nhau trong một buổi tụ họp, anh dùng hai chữ tổng kết quan hệ giữa chúng tôi với người khác: bạn giường.

Ngày đó tôi vội vàng rời đi, anh thì thờ ơ lạnh nhạt. Chia tay bốn năm, chàng trai từng cùng tôi ngắm biển ngày nào giờ đã trở thành một doanh nhân mới nổi chói lọi ở thành phố này.

Mà tôi còn nhớ rõ, khi đó anh nhẹ nhàng ghé vào tai tôi nói:

"Kiều Vi, em đi đâu, anh sẽ đi theo đó."

1.

Hai tháng sau khi chuyển đến Nghê Thành, tôi nhận được lời mời kết bạn đầu tiên ngoài công việc.

Đây là một trong những khách hàng của tôi tên là Thời Hạ, một thiên kim tiểu thư giàu có đã hào phóng vung tiền mua ba bức tranh của tôi trong một lần đến phòng trưng bày và trở thành người bạn đầu tiên của tôi ở thành phố ven biển xa lạ này.

Những vị khách yêu thích nghệ thuật hầu hết đều rất cá tính, Thời Hạ nói rằng cô ấy sẽ mời tôi đi uống trà chiều, nhưng địa điểm mà cô ấy chọn lại không phải là những quán cà phê nổi tiếng có tầm nhìn ra biển tuyệt đẹp, ngược lại, quán cà phê này nằm khuất trong một con ngõ nhỏ sâu ngoằn ngoèo rất khó tìm.

"Cậu cứ đi theo địa chỉ mà mình gửi nhé, cẩn thận đừng rẽ nhầm. Nếu thấy hoa hồng thì cứ đi tiếp theo hướng đó nhé."

Khi Thời Hạ gửi tin nhắn thoại qua, thì tôi đã vòng đi vòng lại trong cái ngõ này đến lần thứ ba rồi.

Con đường hẹp ngoằn ngoèo, những ngôi nhà cổ bụi bặm bao quanh tạo thành một mê cung rối rắm, đi loanh quanh hơn mười phút, thì trên bức tường xám đột nhiên xuất hiện một màu hồng dịu dàng.

Cách đó không xa là một ngôi nhà cũ đã được trang trí lại, giữ lại khung tòa nhà ban đầu và thay thế mặt tiền bằng vài tấm kính trong suốt cực lớn, nhìn qua có vẻ rất đắt đỏ.

Hoa hồng mà Thời Hạ nói đang lặng lẽ nở trước ngôi nhà cũ, mọc dọc theo bức tường, giống như một thác nước màu hồng chói lọi đổ vào không trung, rực rỡ và ấm áp.

Đứng trước biển hoa, tôi phải mất một lúc mới buộc mình phải quay trở lại hiện thực - gió đang thổi bây giờ là làn gió biển ấm áp và ẩm ướt thổi vào tháng Năm ở Nghê Thành, chứ không phải cơn gió thoảng qua hương vị xưa cũ của Nam Thành ngày đó.

Tường hoa trước mắt vô cùng tươi tốt, sắc đẹp chói lọi cho thấy một sự chăm sóc kỹ lưỡng của chủ nhân nơi này. Thật khó để mà không nhớ tới Nam Thành của tôi cũng với bức tường hoa hồng rực rỡ của nhiều năm về trước.

Sau khi trấn tĩnh lại, tôi đẩy cánh cửa của ngôi nhà cũ bước vào.

"Kiều Vi, ở đây!"

Bên cạnh cửa sổ, Thời Hạ vẫy tay với tôi.

"Xin lỗi, mình bị lạc đường." Tôi ngồi xuống và xin lỗi vì đã đến muộn.

"Nơi này thật sự rất khó tìm, lần đầu tiên đến đây mình cũng đã lạc đường rất lâu."

Thời Hạ lấy điện thoại di động ra quét mã đặt hàng trên bàn, "Cậu thích dâu tây đúng không? Tiệm cà phê này có một loại dâu tây và món tráng miệng đặc biệt. Ngoài ra thì đồ uống cũng rất ngon, cậu xem thử đi!"

"Mình đi rửa tay trước đã." Tôi đứng dậy, không khí hôm nay ẩm ướt, lòng bàn tay có chút nhớp nháp.

"Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?"

"Cậu cứ đi thẳng ra phía sau đi." Thời Hà cuối đầu tập trung vào điện thoại vừa nói với tôi, sau đó giơ tay chỉ vào sau lưng.

Không ngờ vừa bước ra ngoài, suýt nữa tôi đã đụng phải người ta.

"Xin lỗi..."

Vừa nói xong, tôi đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi cam quýt, xen lẫn một chút bạc hà.

Ngẩng đầu lên, tôi không khỏi kinh ngạc, vẫn là gương mặt quen thuộc đi cùng với mùi hương kia, hình ảnh vốn đã khắc sâu vào tâm trí tôi theo năm tháng.

Sau bao năm xa cách vạn dặm, tôi không ngờ mình lại có thể gặp lại anh một lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.