(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Từ không nghĩ rằng cô sẽ bị bắt cóc.
Trên đường đi học về, cô bị quấy rối, sau đó bị người phía sau tập kích. Vừa đúng lúc mẹ cô lại đi công tác.
Ngày mai là chủ nhật, đoán chừng rất khó có ai phát hiện ra cô bị bắt cóc. Quý Từ bị trói trên ghế, mắt bị che lại, miệng bị nhét giẻ lau.
Tay chân bị dây thừng buộc chặt làm cho đau đớn, không bao lâu, Quý Từ nghe thấy có người đến, nghe tiếng bước chân thì có ba người.
Một người đi đến trước mặt Quý Từ, kéo mạnh tóc khiến cho cô phải ngửa đầu lên.
“Mẹ kiếp, em gái trông thật con mẹ nó ngon ăn, cặp vú này thật đẫy đà, ông đây cứng lên rồi.”
Quý Từ bắt đầu liều mạng giãy giụa, kế tiếp quần áo bị xé rách, nội y bị giựt phăng đi.
Cô khóc sướt mướt.
Bàn tay to đầy vết chai sạm ghê tởm đang sờ soạng khắp thân thể trắng ngần hơi ửng đỏ của cô.
Những nơi bị chạm vào đều đã xanh tím.
Những người đó lại tiếp tục xé nát váy Quý Từ, cô liều mạng khép chân lại.
Một gã dùng sức lôi giẻ lau trong miệng Quý Từ ra, mang dương v*t của bản thân vào trong miệng Quý Từ.
Quý Từ dùng sức cắn chặt môi, người đàn ông không được như mong muốn, ra tay tàn nhẫn, một bên hung dữ kéo chặt tóc đuôi ngựa cô, một bên ác độc dùng tay tát Quý Từ.
Đưa cái thứ ấy lên đến miệng cô lần nữa, mùi vị tanh hôi khiến Quý Từ buồn nôn, nước mắt như dây hạt châu vẫn liên tục rớt xuống.
Khương Hình dẫn người đá văng của nhà kho, cửa bị cậu đá một phát bay ra, sau đó lại hoảng loạn xoay người đóng cửa lại.
Khương Hình ôm Quý Từ đến bệnh viện, Trần Viễn và anh họ cậu Hứa Thành mang ba người kia về.
Trên đường trở về, Trần Viễn ngồi trên ghế phụ, tay hút thuốc liên tục run lên.
Cậu nghĩ cả đời này sẽ không quên việc này, vừa rồi đá văng cửa nha kho, cậu liếc mắt liền thấy cảnh tượng đó.
Ba tên gầy tong teo với đôi mắt thâm đen hãm sâu, đang nằm mơ mơ màng màng xung quanh rải rác toàn ống kim tiêm.
Bên ghế cô gái bị trói chặt, nửa thân trên trần trụi, trên làn da trắng che kín bởi các mảng bầm tím cùng với tinh d*ch mới bắn ra.
Trên mặt không có một chỗ nào tốt, cả khuôn mặt sưng to như bánh bao mốc meo hư thối, máu tươi khóe miệng lẫn với tinh d*ch vẫn còn dính trên mặt.
Cậu theo Khương Hình lăn lộn không ít nơi hỗn độn, Khương Hình đánh người không phân biệt nam nữ.
Nhưng Khương Hình đối với con gái làm việc quá phận nhất chẳng qua cũng chỉ tát một cái.
Cho dù ly rượu kia không phải rượu bình thường.
Nhớ đến Quý Từ ngày xưa duyên dáng xinh đẹp như con thiên nga trắng, dáng vẻ ngồi ngay ngắn ở lớp học thì Trần Viễn liền cảm thấy trái tim run lên, đập nhanh khủng khiếp.
Quý Từ cuối cùng cũng khỏe lại, đợi đến khi hồi phục tốt hơn mới gọi điện thoại báo tin cho mẹ.
Nhưng mà cô chỉ cho mẹ biết rằng bị bạo lực học đường. Tần Yên dạy Quý Từ nói như thế.
Tần Yên mỗi ngày đều đến thăm cô, ban đầu đến vừa khóc vừa, sau đó cuối cùng cũng không khóc nữa, bắt đầu mắng chửi liên tục.
Trần Viễn cũng đến thăm Quý Từ một lần, tặng cho cô một bó hoa tường vi, cô rất thích.
Quý Từ thấy chỉ có một mình Trần Viễn tới, mở miệng hỏi Khương Hình đâu.
Trần Viễn giả vờ ho khan vài tiếng, huyên thuyên nói, anh Hình gần đây hơi bận rộn, đợi khi rảnh sẽ đến thăm.
Quý Từ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi.
Ba tên đàn ông kia bị Khương Hình giam giữ mà không mang đến cục cảnh sát, nhốt ở tầng hầm quán bar.
Gân tay, gân chân của bọn họ đã bị Khương Hình cắt đứt, trên mặt bị đánh xanh tím bầm dập, trên người không có quần áo.
Khắp nơi ở tầng hầm đều là máu của ba gã kia.
Giữa phòng đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn là ống kim tiêm.
Mỗi lần cơn nghiện ma túy phát tác, ba gã tựa như giòi bọ gớm ghiếc, miệng bị bịt kín, phía trước không thể ngọ nguậy.
Nếu tới được, liền bị Khương Hình đang hút thuốc đạp trở lại.
Mỗi ngày đúng giờ bọn họ sẽ được tiêm thuốc dinh dưỡng, cứ như vậy mà sống, không cho bọn họ chết.
Vừa nhìn thấy Khương Hình mặc quần áo hôm trước liền biết cậu đã mấy ngày nay chưa về nhà.
Trên mặt đất toàn là tàn thuốc, trước kia Khương Hình không hút như thế này.
Trần Viễn đi tới, nhìn bộ dạng này của cậu nói: “Anh Hình, hôm nay Quý Từ hỏi về anh.”
Khương Hình đang hút thuốc chợt dừng lại, không lâu sau đó lại đốt thuốc, không lên tiếng.
Hứa Thành đứng ở phía sau đưa mắt ra hiệu cho Trần Viễn, ý bảo cậu khuyên Khương Hình vài câu.
Trần Viễn nhắm mắt nói dối, nói thêm một câu: “Cậu ấy nói muốn gặp cậu.”
Khương Hình đưa lưng về phía Trần Viễn, thật lâu mới thấp giọng nói: “Ừm.”
Tiếng bước chân phía sau dừng lại đã lâu, người đến cũng chưa lên tiếng.
Trái lại Quý Từ nhịn không được mà ngồi dậy, nhìn người sau lưng hỏi: “Sao cậu không lên tiếng?”
Khương Hình không nghĩ là Quý Từ vẫn chưa ngủ, cậu đứng ở bên cạnh, con ngươi đen thuần chiếu lên khuôn mặt còn sưng vù của Quý Từ.
“Tôi đánh thức cậu sao?”
Quý Từ dựa vào đầu giường kéo chăn lên, lắc đầu.
Cô nhìn chằm chằm yết hầu Khương Hình hỏi: “Giọng cậu bị làm sao vậy?”
Khương Hình ngồi xuống, cách Quý Từ rất gần, nhìn thấy cô mặc áo cổ V để lộ ra vết thương trên xương quai xanh.
Giọng nói càng âm trầm: “Trước đó vài ngày bị cảm, gần đây đỡ rồi.”
Quý Từ nghĩ đến một lần cậu bị cảm không chịu uống thuốc, lại truy hỏi: “Vậy cậu uống thuốc chưa?”
Quý Từ hỏi một câu, Khương Hình liền đáp một câu. “Uống thuốc gì rồi?”
Khương Hình suy nghĩ nói ra một đáp án.
Quý Từ nghe xong biểu tình ‘Quả nhiên là như vậy.’
“Cậu vừa rồi nói chính là lần trước mình mua cho cậu thuốc hạ sốt, chẳng lẽ lần này cậu cũng bị sốt.”
Khương Hình không nghĩ Quý Từ sẽ đoán được lời cậu. “Ừm, lần này cũng bị sốt.”
Quý Từ bĩu môi, rõ ràng không tin.
Quý Từ vừa mới sờ lên trán, Khương Hình liền nắm tay cô kéo xuống, nhẹ nhàng nắm trong tay, nghiêm túc nhìn cô: “Quý Từ, tôi có một việc muốn bàn với cậu.”
Quý Từ chớp mắt, nhìn biểu cảm trịnh trọng của Khương Hình, không biết tại sao ngực trái lại không thoải mái.
Cô nghe thấy bản thân không kiềm chế được, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Khương Hình nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của Quý Từ, thấp giọng nói: “Trước đây cậu mang nước cho tôi, viết bài cho tôi là bởi vì cậu làm rơi vỡ điện thoại của tôi, muốn bồi thường cho tôi, đúng không?”
Quý Từ gật đầu.
“Sau đó tôi bị ốm cậu đến thăm, cho tôi uống thuốc, trông tôi ngủ, là bởi vì tôi cho cậu mượn dù, cậu uống nước trái cây nhà tôi.”
Quý Từ lại gật đầu.
Khương Hình sờ lên khuôn mặt nhỏ Quý Từ, nhìn vào đôi mắt cô nói tiếp: “Sinh nhật tặng tôi bánh kem là bởi vì tôi tặng cậu vòng cổ.”
Quý Từ vẫn tiếp tục gật gật đầu.
Nói đến cùng, Khương Hình chậm rãi sờ lên môi cô, lông tơ khắp người Quý Từ dựng đứng hết lên.
Trực giác mách bảo cô rằng, bây giờ Khương Hình rất nguy hiểm.
Khương Hình giống như ma quỷ, giọng nói từ tốn, tiếp tục nói mang theo sự mê hoặc.
“Vậy lần này, tôi cứu cậu, cậu có phải nên lấy thân báo đáp tôi không, hửm?”
Âm cuối hướng lên đang dò hỏi, làm Quý Từ sửng sốt.
Nói là bàn bạc nhưng trong lời nói hoàn toàn không cho cô một con đường sống.
Trong đầu Quý Từ tự động sắp xếp lại một lần nữa tất cả những lời nói của Khương Hình.
Quý Từ biết, chuyện này không bàn bạc được nữa rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");