15.
Từ khi nào à, Cung Tuấn tay giữ vô lăng, mắt nhìn thẳng về trước, khoé môi nở một nụ cười: "Ừm...... Bốn năm trước."
Trương Triết Hạn nhướng mày, lâu như vậy sao? "Happy Camp?"
"Trước đó một chút, hôm ấy tôi trùng hợp về thăm nhà mấy ngày, cả nhà đang xem phim đầu tay của em, mẹ giữ lấy tôi nói, Tuấn Tuấn con xem thằng nhóc này còn đáng yêu hóm hỉnh hơn con hồi nhỏ nữa. Tôi muốn xem thử ai có thể chiếm lấy vị trí số một của tôi trong lòng mẹ, nên mới liếc mắt nhìn một chút."
!! Một đoạn thoại ra tận mấy cái trọng điểm, nghe nhắc đến người lớn trong nhà, Trương Triết Hạn lắp bắp, trong lòng bất chợt căng thẳng, suy nghĩ của anh lập tức trôi về xa xăm, nếu anh và Cung Tuấn ở bên nhau, mẹ của Cung Tuấn chẳng phải chính là bà mối sao? Thế thì... không hay lắm nhỉ, xong đời rồi, người lớn có tiếp nhận không đây.
Dừng đèn đỏ, Cung Tuấn quay sang, như biết được Trương Triết Hạn đang nghĩ gì trong đầu, tiếp tục nói: "Nhìn xong tôi nói với mẹ, Vâng, đúng là rất hoạt bát đáng yêu, con nhìn mà muốn —— phạm tội."
??? Trương Triết Hạn sốc: "Anh nói cái gì với mẹ anh cơ?"
"Mẹ tôi liền đánh lên vai tôi một cái, bảo cấm không được hại em nhỏ." Cung Tuấn bắt chước bản thân lúc ấy gật đầu bảo đảm với mẹ, "Tôi đáp Vâng, con sẽ đợi em nhỏ lớn."
Trương Triết Hạn vui như nở hoa, giơ tay đánh lên vai Cung Tuấn: "Ai là em nhỏ!"
"Đúng vậy, trước Happy Camp có xem qua tư liệu của em, tôi phải xác nhận lại mấy lần, chà em tốt nghiệp đại học luôn rồi cơ? Cả nhà tôi cứ ngỡ em là học sinh trung học đấy!" Cung Tuấn cảm thán thật may mắn, "Ôi chao, tốt quá đi mất!"
"Bớt dỗ ngọt em!" Trương Triết Hạn đưa tay quạt quạt, chịu không nổi lời ngon tiếng ngọt của Cung Tuấn, cả gương mặt đỏ ửng, "Ông đây cao 1m8, giống học sinh trung học chỗ nào!"
"Vâng vâng vâng, vậy để tôi tự xác nhận chút!" Cung Tuấn nghiêng người sang, kề sát mặt Trương Triết Hạn mà nhìn chăm chú, ánh mắt cố tình đảo xuống dưới, "Ừm, dậy thì rất tốt, trăm phần trăm đã thành niên."
Vài chuyện trong quá khứ xẹt ngang đầu như một thước phim, Trương Triết Hạn kinh ngạc khi thấy bản thân lại có thể nhớ rõ như vậy, ánh mắt Cung Tuấn nhìn anh, choàng vai bá cổ, ôm từ sau lưng, thậm chí khi kiểm tra hắn có cơ bụng hay không, xoa hông nắn mông, giờ đây đều mang một ý nghĩa hoàn toàn mới.
"Thầy Cung! Em xem anh là tiền bối, còn anh thì sao?" Hửm? Trương Triết Hạn nghiêng đầu nhíu mày, khoé miệng không nhịn được nhếch lên trời, mỗi một tuyến thời gian trong lời Cung Tuấn đều là đang bày tỏ với anh, anh vô cùng hưởng thụ.
"Triết Hạn, cả hai chúng ta đều tự tiến tới nhau." Cung Tuấn nâng ngón tay xoắn xoắn lọn tóc của Trương Triết Hạn, thuận tiện nhắc cho anh nhớ, "Là do em chủ động chọn tôi!"
Tui! Trương Triết Hạn ngồi thẳng lưng lên: "Em thấy anh như con cừu béo lạc giữa bầy sói, cô đơn sợ hãi ra đó! Nên mới giúp anh thôi!"
Phụt! Ai lại so sánh một thanh niên trai tráng với cừu non, so sánh nữ chính xinh đẹp trong giới với lang sói?
Cung Tuấn tất nhiên là vô cùng hài lòng, đường chân mày phát huy tác dụng của nó, giống như ở Happy Camp năm ấy, tỏ ra nhỏ bé, bất lực, đáng thương, "Cảm ơn Hạn Hạn đã thương xót bảo vệ tôi, làm người tốt tới cùng, giúp tôi cả đời luôn nhé?"
Cả đời......
Trương Triết Hạn rơi vào đáy mắt dịu dàng thâm thuý của Cung Tuấn, đáng lẽ anh nên sớm cảm thấy kỳ lạ mới phải, trước bao nhiêu nữ minh tinh ngang tầm ở Happy Camp Cung Tuấn đều không chọn, lại chạy sang chung đội với một người mới như anh, trách anh quá ngây thơ! Không nghĩ nhiều như vậy! Trong lòng còn thầm biết ơn Cung Tuấn dìu dắt mình suốt một thời gian dài.
Nếp nhăn giữa mày của Cung Tuấn càng sâu, dụ dỗ Trương Triết Hạn đồng ý.
Lúc này, chiếc xe phía sau bấm một hồi còi thật dài, như đang nhắc nhở bọn họ!
Fans A gãi gãi đầu: "Tui thực sự không muốn cắt ngang hai người họ đâu, tui không vội, dừng sau xe họ một ngày cũng không thành vấn đề luôn! Tui chỉ sợ xe ở phía sau lên tới, đèn đỏ rồi xanh, xanh rồi đỏ, điểm của Cung Tuấn sắp bị trừ sạch rồi, tui sợ anh ta sau này không mang bà xã đi hóng mát được thôi á!"
"Hai cái người này não yêu đương quá ư là kiêu ngạo! Tui là fan CP mà còn nhìn hổng nổi! Cho tui bấm còi thêm lần nữa để họ về nhà hú hí có được không vậy! Đừng có ỷ nửa đêm trên đường không có ai nên đỗ xe giữa đường chứ!" Fan B thở dài.
"Vỏ quýt tụi mình...... hơi bị kiêu căng quá không?" Fan C cười hì hì, "Người đầu tiên chê chính chủ quá sến sẩm buồn nôn luôn á?"
"Haiz, mau bịa ra một 'gói tẩy não' giúp hai người họ chặn cửa tủ* đi." Vỏ quýt lái xe thấy Cung Tuấn rẽ ngoặt lái sang hướng ngược với nhà Trương Triết Hạn, liền hạnh phúc mỹ mãn mà dừng ven đường, "Chúc hai người một đêm sung sướng."
*Chúng ta đã biết Xuất quỹ = come out (of the closet), nghĩa đen là bước ra khỏi tủ, nên "Chặn cửa tủ" hiểu đại khái là đừng để việc các anh chơi bia đia bị bại lộ
Cung Tuấn đã thích mình từ lâu rồi, Trương Triết Hạn tựa lưng vào ghế ngồi, âm thầm ngọt ngào vui vẻ, hỏi ra suy nghĩ trong lòng: "Thế tại sao sau Happy Camp anh không tìm em?"
"Bởi vì thăm dò đã xong, em không thích tôi mà." Cung Tuấn lúc này mới thản nhiên đáp, nghe ra sự tự tin khổ tận cam lai, may mắn thay, hiện tại Trương Triết Hạn thích hắn.
"Hả?" Không thích hồi nào?
"Ý tôi là kiểu thích mà muốn yêu đương muốn...... lên giường với tôi ấy." Cung Tuấn, "Em là trai thẳng."
Á? Ò ò ò. Cái này Trương Triết Hạn hết đường chối cãi, trước khi vào đoàn <Hàn Sơn>, anh thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện yêu con trai, ngay cả bây giờ, anh vẫn không có hứng thú với người đồng tính, chỉ thích mỗi Cung Tuấn mà thôi.
"Trong suốt bốn năm qua, tôi đã từng thử, nhưng không thể yêu bất kỳ ai. Mỗi khi người nhà hay bạn bè đặc biệt giới thiệu, đều có đủ kiểu người, có khi còn thuận theo sở thích giới thiệu người giống em. Tôi đều không nhịn được mà so sánh họ với em." Xe tiến vào ga ra, Cung Tuấn đỗ vào rồi nhấn phanh tay, thở dài một hơi, kể về diễn biến tâm tình quanh đi quẩn lại trong bốn năm, "Sau cùng, tôi đầu hàng, tự làm hoà với chính mình. Tôi, chỉ thích em thôi, Trương Triết Hạn."
"Em......" Đôi mắt nhu hoà của Trương Triết Hạn khẽ động, môi mấp máy, "Không biết gì cả."
Cung Tuấn than một tiếng, "Tết Âm lịch năm ngoái đón giao thừa, mẹ liền đánh tôi, bảo hay cứ thử một lần xem, biết đâu có thể thành." Cung Tuấn bật cười khoe khoang, "Hoá ra con trai bà thật sự đánh đâu thắng đó."
"Thử, thử gì cơ?" Trương Triết Hạn không có tâm trí đâu mà trêu Cung Tuấn mèo khen mèo dài đuôi, trước đó Cung Tuấn chỉ mới nhắc tới người nhà hắn mấy câu thôi, anh đã cảm thấy sai sai rồi, thêm lời này nữa thì càng rõ ràng.
"Triết Hạn, nhắc đến người nhà, là vì muốn cho em biết rằng, đối với em, đối với tình cảm giữa hai ta, tôi rất nghiêm túc. Gia đình tôi ai cũng biết cả."
"Anh anh!"
"Bố mẹ đã sớm biết xu hướng tính dục của tôi rồi, từ nhỏ cũng giáo dục tôi đồng tính luyến ái không có gì sai cả, nhưng chỉ vì để thoả mãn tính hướng của bản thân mà đi cưỡng ép dụ dỗ người khác chính là thiếu đạo đức." Cung Tuấn nắm lấy tay Trương Triết Hạn, đặt lên môi hôn hôn xin lỗi, "Thực sự xin lỗi, nhưng với em, tôi không nhịn được."
Trương Triết Hạn tim mềm xèo, muốn nói Em không trách anh đâu. Cung Tuấn lại trầm đi, bộc bạch tâm tình.
"Bốn năm, tôi xem hết tất cả những bộ phim em đã quay, scandal liên tiếp scandal. Còn tiếp tục nhịn nữa, tim gan phèo phổi của tôi chắc cũng sắp nổ đến nơi rồi." Phiến môi của Cung Tuấn áp mạnh lên mu bàn tay Trương Triết Hạn, nghiến răng nghiến lợi mà rằng, "Em có thể thích nhiều người như thế, tại sao lại không thể tiếp nhận tôi chứ!"
Ơ kìa! Trương Triết Hạn có tật giật mình, trừng mắt với Cung Tuấn: "Anh muốn tỏ tình thì nói cho rõ ra, mắc mớ gì trách em!"
Phải phải phải, Cung Tuấn dịu dàng nhận lỗi, "Xin lỗi em, Hạn Hạn, tôi đáng lẽ ra nên ích kỷ hơn một chút. Nếu bốn năm trước bắt đầu theo đuổi em, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau được bốn năm rồi."
"Anh mơ hả!" Trương Triết Hạn rút tay ra, hờn dỗi mà hứ một tiếng, "Anh nghĩ em rất dễ theo đuổi à. Bốn năm trước anh thử ăn nói sà lơ xem, có tin em tố cáo anh không, ha hả, trong giới sẽ ít đi một đại soái ca làm đối thủ cạnh tranh đấy."
Cung Tuấn chỉ si mê nhìn người trong lòng, không nói thêm lời nào.
Bốn mắt giao nhau, Trương Triết Hạn vừa dứt lời đã thấy bản thân mình không có chút sức thuyết phục nào, nếu như bốn năm trước Cung Tuấn mở lời, anh có từ chối không. Bực ghê, sau khi động lòng rồi thì làm gì có giả thiết được nữa.
"Đây là hành động theo đuổi của anh đó hả! <Hàn Sơn> vừa quay xong là liên tục vào đoàn mới! Em đi tìm anh anh không gặp! Concert mời anh anh cũng không tới!" Trương Triết Hạn càng nghĩ càng uất ức, mấy tháng nay anh phải chịu cảnh tâm trạng dày vò, "Anh có biết em tức giận, em khó chịu thế nào không!"
"Xin lỗi em, Triết Hạn! Tôi sợ em chỉ xem tôi là anh em, tôi sợ người em thích là nhân vật Ôn Khách Hành." Cung Tuấn hơi cau mày, mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, "Những tháng ngày ở cùng em trong đoàn <Hàn Sơn> là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ trước đến giờ của tôi, chỉ vì được gần bên em, biết em tốt đẹp đến nhường nào. Tôi sợ em biết được tâm tư thật sự và khát cầu quá đáng của tôi đối với em! Sau cùng đến cả bạn bè cũng không làm được, nếu ánh mắt em nhìn tôi chứa thêm một chút ghê tởm nào, tôi sẽ không chịu nổi mất. Mấy tháng nay, tôi vẫn luôn lưỡng lự giữa việc có nên từ bỏ hay cứ tiếp tục."
"Cung Tuấn! Cái tên khốn nhà anh! Anh dám định từ bỏ tôi? Anh hôn ông đây rồi còn dám chạy! Tôi đấm bay anh bây giờ!" Trương Triết Hạn nghĩ tới Cung Tuấn cố tình không liên lạc với mình, khiến mình thương nhớ đến sinh bệnh, liền tức giận đấm một phát lên vai Cung Tuấn. Lỡ như Cung Tuấn bỏ cuộc thật, không để ý đến anh nữa, anh đã động lòng rồi thì phải làm sao bây giờ. Giống như concert đêm nay vậy, anh hát tình ca mà khổ sở gần chết. Con mẹ nó chưa yêu mà đã thất tình! Trên đời này có ai thảm bằng mình không!
"Triết Hạn, hai chúng ta đều là đàn ông, nghề nghiệp còn giống nhau, đều tồn tại trong giới giải trí." Ánh mắt Cung Tuấn thu hồi nét cười, biểu cảm trở nên nghiêm túc khác thường.
"Thế thì sao?!" Trương Triết Hạn tức giận trừng mắt, mang theo kiên định trước nay chưa từng có, cho dù giờ phút này có là Thiên Vương đến ngăn cản tình yêu của anh, anh cũng có thể bất chấp tất cả để chiến đấu tới cùng.
"Kiếp này em sẽ không thể cưới vợ sinh ra máu mủ ruột rà của chính mình. Có người chúc phúc còn tốt, nhưng nếu người ta không thể hiểu nổi, những ánh mắt khác thường và đàm tiếu vớ vẩn sẽ luôn đeo bám em. Em chấp nhận được không?" Cung Tuấn say mê ánh mắt kiên cường dũng cảm của Trương Triết Hạn, khoé mắt dần dần ươn ướt, giọng nói không khỏi run lên vì kích động xen lẫn vui vẻ, "Nếu như em đồng ý ở bên tôi, tôi sẽ trói em lại bên mình cả đời, em có nguyện ý không?"
Môi Trương Triết Hạn khẽ mấp máy, trước khi Cung Tuấn nói những lời này, anh thực sự chưa từng suy xét đến vấn đề đời sau hay ánh mắt của người khác. Anh chỉ biết, anh rất nhớ Cung Tuấn, muốn được gặp Cung Tuấn, anh...... muốn được ở bên Cung Tuấn, dùng danh phận người yêu, có tư cách yêu đương!
Đúng rồi! Ý thức của Trương Triết Hạn quay phắt trở về, thiếu chút nữa bị Cung Tuấn cho vào tròng mất rồi: "Anh biết nhảy bước ghê nhỉ, cầu hôn luôn hả! Em- em cho anh biết nha, ông đây chỉ hẹn hò thôi, không ký hợp đồng bán thân!"
Phụt! Ái chà ~ Cung Tuấn xoa xoa xoáy tóc của Trương Triết Hạn, trời ạ người yêu của hắn sao mà dễ thương ghê đó, nhịn không được tiếp tục trêu anh: "Tôi không bàn chuyện bạn bè, tôi muốn phải cả đời."
"Anh bớt được voi đòi tiên đi! Anh mà dám đối xử không tốt với em, ngoại tình thử xem, em đạp anh liền ngay và luôn, ai thèm cùng anh đi cả đời!" Tuy giọng điệu rất không tình nguyện, nhưng ý cười trên khoé miệng của Trương Triết Hạn và mật ngọt trong lòng đã lan rộng ra ngoài rồi, thử hỏi xem có thứ gì cảm động hơn lời hẹn ước cả đời đâu cơ chứ.
- TBC-