Tử Vong Cấm Chú

Quyển 2 - Chương 2




Chiều hôm đó về đến nhà, Hàn Khải suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện này với Mã Duyệt, không nói đến hiện tại Mã Duyệt đang là ‘bảo vệ’ của mình mà vì bây giờ hai người cũng tương tự như ‘ở chung’, e rằng không thể giấu Mã Duyệt.

“Cậu muốn ‘nằm vùng’ trong công ty của lão Phùng?” Mã Duyệt cau mày.

“À…Cứ coi như là nằm vùng đi.” Hàn Khải không có ý kiến gì về hai chữ đó.

“Nếu như tôi nói không được thì cậu sẽ không đi?” Mã Duyệt dừng đôi đũa trong tay, buồn cười nhìn Hàn Khải.

“Tôi…vẫn đi.”

“Vậy cậu nhớ chú ý an toàn.” Mã Duyệt đứng lên đi vào phòng khách, “Nhân tiện phiền cậu rửa chén.”

“…”

Hàn Khải còn tưởng rằng phải trải qua một trận thần thương khẩu chiến mới thuyết phục được hắn, không ngờ kết quả lại dễ dàng như vậy, thắng lợi bất ngờ ngược lại khiến trong lòng Hàn Khải cảm thấy trống vắng, mà hình như… mình cũng không nghĩ nó quan trọng như vậy.

Dương Tử và Hàn Nhật Chiêu đã ra ngoài với thế giới của hai người bọn họ, trong nhà chỉ còn lại Hàn Khải và Mã Duyệt. Lúc trước Hàn Nhật Chiêu phải bận rộn đến tối mịt mới về, vốn ngay cả thời gian chăm sóc Dương Tử còn không có chứ đừng nói đến du lịch tuần trăng mật, chuyện đơn giản như thế cũng chỉ là nói chuyện viễn vông, thật vất vả ngày hôm qua mới dư được chút thời gian, cả hai cùng nhau biến mất suốt cả ngày, đến giờ vẫn chưa về đến cửa, Hàn Khải rửa chén xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã gần tám giờ.

“Tôi đi tắm.” Bỏ lại một câu, Mã Duyệt chui vào phòng tắm.

Đương nhiên trong phòng khách chỉ còn lại một mình Hàn Khải…và một con chim bồ câu.

Nghịch tới nghịch lui điều khiển tivi trong tay, chuyển từ kênh 1 đến kênh 99, Liệt nhịn không được nói: “Hàn Khải, cậu làm gì thế? Cứ đổi mãi làm tôi nhức đầu.”

Hàn Khải bất đắc dĩ: “Liệt, sao cậu lại xem tivi?”

“Ai nói thức thần không thể xem tivi?”

“Vậy cậu tự chọn kênh đi.” Hàn Khải đưa điều khiển ti vi đến.

Cũng may bây giờ Liệt đang trong hình dáng con chim bồ câu, nếu không phải, nó nhất định sẽ muốn cắn Hàn Khải một cái, mà dù có như vậy, nó cũng không nhịn được mà dùng miệng mổ Hàn Khải: “Cậu nói với Mã Duyệt cho tôi đổi hình dáng đi, tôi lập tức sẽ tự chọn kênh.” Buồn cười, cậu từng thấy bồ câu có thể dùng chân ấn điều khiển tivi sao?

Hàn Khải cười: “Ai bảo lần trước cậu biến thành cậu ta, nhất định là cậu ta tức giận.”

Liệt nhìn trời, tuy rằng nó không có bất mãn gì với hình dạng chim bồ câu vì dù sao nó cũng không cần ăn cơm uống nước vân vân, nhưng nhìn nụ cười như vậy của Hàn Khải, nó lại cảm thấy không ngừng muốn vươn chân ra cào.

Cũng may bị Liệt quấy rầy một chút, cảm giác không vui trong lòng Hàn Khải đã giảm đi rất nhiều. Chính bản thân cậu cũng không hiểu vì sao, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, tại sao phải cảm thấy không vui. Hơn nữa không phải như vậy cũng rất tốt sao? Nếu Mã Duyệt bá đạo không cho mình làm việc, chắc chắn mình sẽ thấy phản cảm. Nghĩ thế, Hàn Khải bình tĩnh lại, đồng thời cũng không nhịn được mà thở dài, con người thật đúng là một loài động vật phức tạp.

Hôm sau, Hàn Khải quay lại văn phòng thám tử thông báo vài chuyện, dù không nói rõ chuyện cậu ‘nằm vùng’ trong công ty lão Phùng, nhưng Lý Tẩm và Tần Dịch Thiên cũng không có thái độ gì, giống như đã hoàn toàn không còn gì quái lạ với việc ông chủ mình thỉnh thoảng lại vắng mặt vài ngày. Chỉ cần phát đúng lương vào mỗi tháng, hai người sẽ hoàn toàn không có ý kiến.

“Được rồi, lần này có lẽ phải mất mấy ngày không trở về, tiền lương tháng này tôi chuyển trước vào tài khoản của hai người, không thì để vài ngày nữa tôi lại quên mất, chắc sẽ bị hai người cắn chết.”

Nghe được câu này, hai người lại càng hoàn toàn không có ý kiến gì, vui vẻ tiễn ông chủ ra ngoài.

Đợi đến khi xử lý hết mọi chuyện, tối Hàn Khải gọi điện thoại cho lão Phùng.

“Lão Phùng, là tôi… Phải, bên đây tôi xử lý cũng tạm rồi… ngày mai sao? Có thể…Được, tạm biệt.”

Sau khi cúp điện thoại, phòng khách truyền ra giọng của một người phụ nữ: “A Khải, ăn cơm.”

“Vâng vâng, tới ngay.” Hàn Khải đóng điện thoại lại, ra khỏi cửa.

Đồng hồ đã chỉ đến bảy giờ mà Mã Duyệt vẫn chưa về, trong phòng ăn chỉ có hai người Hàn Khải và Dương Tử.

“Hôm nay anh hai em phải tăng ca, Mã Duyệt thì gọi điện thoại không được, chúng ta cứ ăn trước đi.” Dương Tử thò đầu ra phòng bếp cười nói với Hàn Khải, cô còn phải nấu một nồi canh.

Hàn Khải vừa gật đầu vừa lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi cho Mã Duyệt, không biết bắt đầu từ khi nào, tên của Mã Duyệt trong danh bạ của Hàn Khải đã nhanh chóng biến thành ‘1’.

Điện thoại được kết nối, Hàn Khải lắng nghe một chút, tiếng nhạc truyền tới từ ngoài cửa, lúc nãy Dương Tử gọi điện, nhất định là Mã Duyệt đang ở dưới hầm hoặc trong thang máy.

Hàn Khải đứng lên đi vào phòng bếp lấy thêm một bộ chén đũa.

“Mã Duyệt về?” Dương Tử vừa múc canh vừa hỏi.

“Vâng.”

“Kỳ lạ, chỉ có mấy phút đồng hồ, em gọi thì được kết nối ngay, chị thì lại không được.”

“Ha ha.”

Hai người ra khỏi phòng bếp, đúng lúc thấy Mã Duyệt đang thay giày ra. Hàn Khải mỉm cười với hắn, Mã Duyệt đi tới bên cạnh Hàn Khải, rất tự nhiên mà vỗ vỗ vai cậu, sau đó vào phòng vệ sinh rửa tay (trong nguyên văn ghi là “rửa chén” nhưng mình nghĩ là chưa ăn thì phải “rửa tay” mới hợp lý nên sửa lại).

“A Khải, chị cảm thấy so với anh hai em thì em và Mã Duyệt càng giống anh em hơn.” Dương Tử cắn đũa nói.

“Nào có?” Hàn Khải lắc đầu, “Anh hai mà nghe được sẽ giận đấy.”

“Ừm, ý của chị là Mã Duyệt rất thân với em. Em không phát hiện ra sao, tuy ở chung nhà đã hơn một tháng, nhưng Mã Duyệt và anh hai em gần như không nói chuyện với nhau.” Dương Tử suy nghĩ.

Hàn Khải nhìn trời, dù cho bọn họ có muốn nói đi nữa thì làm sao có thể tìm được đề tài? Một người bắt quỷ và một người hoàn toàn không tin trên thế giới này có quỷ… Quên đi, bọn họ không nói chuyện có lẽ so ra còn yên bình hơn môt chút.

Mã Duyệt rửa mặt và tay, đi ra khỏi phòng vệ sinh ngồi xuống bên cạnh Hàn Khải.

“Tay nghề của chị Dương ngày càng tốt.” Mã Duyệt giống như rất đói bụng, bưng chén lên ăn lấy ăn để.

Chuyện mà người nấu ăn thích nhất chính là nhìn thấy món mình làm được người khác thích, Dương Tử cười hì hì nhìn Mã Duyệt ăn ngấu nghiến.

Hiếm khi mà hôm nay Mã Duyệt lãnh công việc rửa chén. Có lẽ là hôm nay Dương Tử khá mệt mỏi nên vừa ăn cơm xong, xem tivi được một lát thì không lâu sao liền vào phòng ngủ nghỉ ngơi, trong phòng khách lần nữa chỉ còn lại hai người…và một con chim.

Mã Duyệt đang bưng cà phê nhàn nhạt nói: “Khi nào cậu đi?”

Đương nhiên Hàn Khải biết hắn đang chỉ cái gì, suy nghĩ một chút trả lời: “Sáng mai.”

“Nhanh vậy.”

“Ừ, tôi cũng muốn chấm dứt vụ án này sớm một chút.”

“Cẩn thận một chút.” Mã Duyệt khẽ nhấp một hớp cà phê.

Hàn Khải quay đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt, bật cười thành tiếng.

“Được.”

Sáng sớm hôm sau, Hàn Khải dẫn theo Liệt ra khỏi nhà, Mã Duyệt đi sớm hơn cậu, lúc Hàn Khải dậy đã không thấy hắn đâu.

Cậu có chút nghi ngờ, hình như gần đây Mã Duyệt đặc biệt đi sớm về trễ, dĩ nhiên, cái ‘trễ’ này nếu so với Hàn Nhật Chiêu thì cũng chẳng là gì cả.

Vào cửa chính công ty, nhân viên tiếp tân cười híp mắt hỏi: “Xin hỏi tiên sinh tìm ai?”

“Phùng Minh Hiên.” Hàn Khải nói tên lão Phùng.

“Có hẹn trước không ạ?”

“À… làm phiền cô nói cho anh ấy biết Hàn Khải tới là được.”

“À, anh là Hàn Khải, giám đốc Phùng đã thông báo, mời anh đi theo tôi.”

Phòng làm việc của lão Phùng nằm ở lầu tám, cả toà nhà lớn này có tổng cộng mười bốn tầng, trừ tầng hai tầng ba cho một vài công ty nhỏ thuê làm văn phòng ra thì từ tầng bốn trở lên đều là phòng làm việc của công ty lão Phùng, quy mô không thể nói không lớn.

Gõ cửa phòng làm việc, nhân viên tiếp tân nói với Hàn Khải: “Giám đốc Phùng mời anh vào trong.”

Hàn Khải cười với cô: “Cảm ơn.”

Phòng làm việc của lão Phùng không tính là lớn, chỉ có khoảng mười mét vuông, chỉ đơn giản đặt một kệ sách, bàn làm việc, bàn trà và bộ ghế salon dùng để tiếp khách, bên cạnh còn có giá treo áo khoác.

Hàn Khải ngồi xuống mở miệng nói: “Lão Phùng, định sắp xếp tôi ở đâu?”

“Ừm, bây giờ có ba bộ phận đang thiếu người, bộ phận bảo trì internet, bộ phận nhân viên và bộ phận mua bán.” Lão Phùng nhìn một chút rồi trả lời.

“Anh làm chủ hết?”

“Không phải, ông chủ nói, không có ai sẽ không ghi sổ sách.”

Hàn Khải nhíu mày: “Vậy có cản trở gì với việc điều tra của tôi không?”

Giống như người được ông chủ đặc biệt quan tâm, nhân viên bình thường mà vẫn không cần đợi.

Lão Phùng cười ha ha: “Chuyện này chỉ có người quản lý bộ phận biết, nếu có ai đó truyền ra ngoài thì sẽ phải chuẩn bị về nhà tự ăn mình, nên cậu không cần lo.”

Hàn Khải gật đầu: “Vậy tôi đi nhận bộ phận của mình đây.”

Theo lão Phùng đến tầng mười, Hàn Khải đảo mắt quan sát xung quanh, khu vực làm việc của bộ phận mua bán rất lớn, đa số đều là hai cái bàn công tác kề chung với nhau, cộng thêm cái ở đối diện, Hàn Khải tính toán chu vi của bốn người bao quanh mình một chút, chỉ như vậy mới có thể quan sát bọn họ thật tốt, thuận tiện nói chuyện hỏi thăm bọn họ.

Quản lý của bộ phận mua bán thật sự đến đón Hàn Khải, cũng không có chút khổ sở gì như lão Phùng nói, quản lý giới thiệu Hàn Khải cho tổ trưởng bộ phận mua bán xong liền biến mất, tổ trưởng Mạnh Phàm dẫn Hàn Khải theo, nói rõ hoạt động của bộ phận.

Hàn Khải cũng không quá để ý vào những thứ đó, cậu tin chỉ cần mình không quá đáng, mình vẫn dư sức đối phó với những việc này chỉ trong vài ngày, vả lại trong lòng quản lý cũng đã biết rõ cậu nên sẽ không cho Hàn Khải đi làm chuyện quan trọng.

Cứ nhàn nhã đọc những tư liệu không quá quan trọng, suôn sẻ lăn lộn đến giờ ăn cơm trưa, đây là khoảng thời gian có điều kiện nghe ngóng tin tức tốt nhất. Hàn Khải chỉ biết Mạnh Phàm nên đương nhiên sẽ đi ăn cơm trưa với anh ta, Mạnh Phàm cũng là một người rất hiền lành, dẫn Hàn Khải đến phòng ăn, ngồi chung với cả đám người, sau khi giới thiệu từng người một, tất cả mọi người đều rất hoan nghênh cậu, còn về phần thái độ sau lưng thì Hàn Khải không muốn đoán và cũng không cần phải đoán.

Ăn được phân nửa, Hàn Khải im lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau, cũng không có gì liên quan đến sự kiện nhảy lầu, có lẽ là còn chút đề phòng ít nhiều với người lạ như mình, mà Hàn Khải cảm thấy ngày đầu tiên đến lăn lộn cho quen mặt là được, quá nhanh chỉ sợ sẽ gây ra phản ứng hoàn toàn ngược lại nên vẫn chưa hỏi gì nhiều về chuyện đó.

Nhưng trong lúc đó lại có những chuyện nho nhỏ xảy ra làm cho mùi vị của bữa cơm trở nên khác biệt.

“Các người biết không? Bên bộ phận bảo trì internet có một anh đẹp trai mới tới.” Một cô gái có hơi hoa si nói.

Cô gái khác trên bàn lập tức hùa theo: “Biết biết, giờ tan việc hôm qua tôi đi cùng thang máy với anh ấy, rất đẹp trai.”

Hàn Khải cúi đầu ăn cơm khẽ cười, lại đẹp trai, có thể đẹp trai hơn Mã Duyệt không?

“Đúng rồi, các người biết anh đẹp trai tên gì không?”

Mấy người đàn ông trên bàn mặc dù không tham gia vào cuộc đối thoại hoa si này của các cô gái, nhưng với chuyện đó hiển nhiên là có người biết đến, vả lại người này còn muốn thể hiện vốn hiểu biết một chút, người này chính là Mạnh Phàm.

Mạnh Phàm giả vờ thần bí nói: “Nói cho các người biết, tên của cậu ấy là Mã Duyệt, mới đến phỏng vấn vào tuần trước, mới đi làm được mấy ngày thôi.”

Hàn Khải sửng sốt một chút: “Anh nói cậu ấy tên gì?”

“Mã Duyệt.”

Hàn Khải đặt đũa xuống rồi bỏ đi, để lại một đám người ngồi bên bàn không hiểu chuyện gì. Nhưng rất nhanh đã không còn ai chú ý đến hành động khác thường của Hàn Khải, tiếp tục trò chuyện.

Hàn Khải đi vào hành lang bên ngoài phòng ăn, lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số: “Alô.”

“Hửm? Sao vậy?” Trong loa truyền ra âm thanh hình như có hơi ồn ào.

“Cậu ở đâu?”

“Ha ha ha.”

“Nói chuyện đi.” Hàn Khải có chút tức giận, ngay cả chuyện này mà Mã Duyệt cũng không nói với cậu.

“Rốt cuộc cậu cũng nhớ phải hỏi sao?”

“À…”

“A Khải à, tốt xấu gì chúng ta cũng đã ngủ cùng giường nhiều ngày như vậy, thế mà ngay cả chuyện tôi đổi công việc cậu cũng không biết.”

“Tôi biết.” Phải rồi, cậu tự biết hay là nghe Liệt nói?

“Tôi đến công ty đã được mấy ngày, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện muốn nhốt con tim tôi lại nữa, uầy.”

“Hả…” Hàn Khải suy nghĩ một chút, hình như là mình chưa từng có ý định hỏi Mã Duyệt làm việc ở đâu. Chính xác là ngoại trừ nói những chuyện liên quan đến quỷ quái ra thì Mã Duyệt trong mắt cậu hình như… cậu chưa từng nhìn một mặt của hắn trong cuộc sống thực.

“Được rồi, phí điện thoại rất đắt, cúp đi.”

“Alô…” Không đợi Hàn Khải cãi lại, trong điện thoại liền truyền đến âm báo máy bận. Hàn Khải cắn răng: “Chết tiệt, cậu còn chưa nói cậu ở đâu mà.”

“Tôi ở phía sau cậu.”

“A!”

Âm thanh truyền tới từ phía sau doạ Hàn Khải giật mình, quay đầu nhìn rõ được gương mặt tươi cười của người vừa tới, Hàn Khải nhịn không được vung tay đánh vào người hắn.

Đương nhiên, sức lực không đáng kể.

“Liệt đâu?” Mã Duyệt nhíu mày nhìn Hàn Khải một thân một mình.

“Nó trốn dưới bàn làm việc của tôi ngủ rồi.”

“À.”

“À cái đầu cậu! Sao cậu không nói cho tôi biết cậu cũng đi làm ở công ty này?” Hàn Khải nổi giận, hại hắn còn tưởng rằng Mã Duyệt hoàn toàn không để ý đến việc mình phải mạo hiểm, buồn bực thật lâu.

“Chuyện đó…không phải là rất có hiệu quả tạo ngạc nhiên sao?”

“Ngạc nhiên cái P.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.