Chiếc Corolla đậu dưới lầu Dương gia, Giang Bình quyết định cùng Dương Hi vào nhà, một mặt, hẳn là nên chào hỏi ba mẹ vợ của mình, mặt khác, hẳn là nên cùng Dương Khanh nói về chuyện của Dương Hi.
"Bình đi mới có hai ngày, sao cứ cảm thấy qua lâu như vậy nhỉ." Dương Hi vừa xuống xe vừa oán giận:"Một khi nghĩ đến lát nữa Bình lại đi, thật không nỡ mà."
"Ôi, con gái xuất giá rồi thì không cần mẹ nữa......xem ra không phải là giả! Chờ một thời gian nữa ba mẹ em đều đồng ý, là có thể danh chính ngôn thuận đến nhà tôi ở rồi!" Giang Bình cười, Dương Hi có đôi khi thật giống trẻ con.
"Tối hôm trước em ngủ không được, nên đứng lên đi nhìn ngọn đèn đường nơi chúng ta lần đầu tiên hẹn ước, có phải ngốc lắm không?" Dương Hi vòng qua đầu xe đi đến bên cạnh Giang Bình.
"Con gái đang yêu thì chỉ số thông minh là con số không mà, có thể hiểu được! Nhưng mà, hôm trước thiếu ngủ, tối hôm qua đều bù lại hết rồi! Em ước chừng đã ngủ mười mấy tiếng!" Giang Bình cười sờ sờ mũi Dương Hi.
"Được rồi được rồi, vào thôi!" Dương Hi quay đầu, không muốn bị Giang Bình xem thành trẻ con.
Giang Bình cười lắc đầu, đi theo Dương Hi lên cầu thang.
Mở cửa. Dương Hi kéo Giang Bình vào nhà, vừa chào hỏi ba mẹ.
"Dương đổng, dì!" Giang Bình đổi giày xong tươi cười đi vào chào hỏi hai vị chủ nhân đang ở phòng khách.
"Giang Bình cũng đến à! Ngồi đi." Dương mẹ vừa tiếp đón, vừa rót tách trà cho Giang Bình:"Hi nhi làm phiền con nhiều rồi."
"Dì đừng nói vậy, con ở một mình, bình thường ngay cả người nói chuyện cũng không có, có Hi nhi ở chung, náo nhiệt chút." Giang Bình đưa hai tay nhận lấy tách trà từ tay Dương mẹ, nói lời cảm ơn.
"Có một số việc tôi muốn cùng cô nói riêng." Dương Khanh lên tiếng, sau đó đứng dậy.
Giang Bình không tìm ra manh mối gì từ vẻ mặt của Dương Khanh, chỉ có thể hướng Dương mẹ mỉm cười gật đầu, sau đó lại mỉm cười với Dương Hi, rồi đi theo Dương Khanh vào thư phòng.
"Hôm qua nội dung cô nói trong điện thoại với mẹ Hi nhi, bà ấy đều đã nói với tôi." Dương Khanh trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Chuyện hôm qua có chút ngoài ý, tôi không dự đoán được cô ấy sẽ đột nhiên nói đến chuyện trước kia, vì vậy trước đó không thể gọi điện thoại báo cho Dương đổng, thật xin lỗi, nhưng lúc ấy là thời cơ tốt nhất, bỏ lỡ, chỉ sợ rất khó có được cơ hội tiếp theo." Giang Bình mỉm cười, ngữ điệu thản nhiên.
"Ý của cô là, hiện tại Hi nhi đã có thể đối mặt với quá khứ?" Dương Khanh cần một đáp án chính xác.
"Đúng vậy." Giang Bình thản nhiên mỉm cười.
"Tôi muốn biết đã xảy ra chuyện gì." Dương Khanh nhíu mày:"Tôi muốn biết là cái gì đã làm cho con gái của tôi thay đổi như vậy."
"Có lẽ dì vẫn chưa chuyển lời cho Dương đổng, như vậy tôi không ngại nhắc lại. Quá khứ, nếu đã qua đi, không nên đề cập đến, nếu không đối với Hi nhi chỉ có hại không có lợi. Chuyện quá khứ, hôm qua sau khi cô ấy nói ra, tôi đã dùng trị liệu tâm lý hướng dẫn, hiệu quả cũng rất rõ ràng, nói đúng hơn là, Hi nhi đã buông xuống chuyện quá khứ, đã quên rồi. Chúng ta cũng không nhất thiết phải nhắc lại, làm cho cô ấy hoang mang, thậm chí lại làm cho cô ấy thống khổ, đây là không sáng suốt, tuy rằng tôi hiểu tâm trạng của Dương đổng, nhưng tôi tuyệt đối không đồng ý với cách nghĩ của ngài." Giang Bình nói vô cùng rõ ràng và trực tiếp.
Ánh mắt Dương Khanh nhìn thẳng vào mắt Giang Bình, sau một lát đối diện, ông buông tha sự kiên trì của mình——Ánh mắt không hề sợ hãi mà lại quyết đoán của Giang Bình cho ông biết, mình tuyệt đối sẽ không thể nào có được đáp án từ cô ta. Thậm chí biết được, muốn hỏi kết quả từ Dương Hi cũng hoàn toàn là sai lầm:"Như vậy, trị liệu cũng tính là đã xong, phải không?"
"Có thể hiểu như vậy, nhưng mà cần thêm một chút thời gian để cô ấy trở lại xã hội." Giang Bình thu liễm ánh mắt một chút.
"Sao? Chẳng lẽ nó bây giờ còn chưa tính là đã trở lại xã hội?"
"Cô ấy cần quay trở về công việc một lần nữa. Ý của tôi là thế này, trong cuộc sống của một người bình thường, cô ấy đã bỏ lỡ hai năm. Cô ấy cần một lần nữa đối mặt với con người và sự việc bên ngoài." Giang Bình lập tức nói thêm một câu:"Tuy nhiên, cô ấy nhất định có thể làm được. Có lẽ, còn tốt hơn so với chúng ta mong muốn. Hi nhi luôn kiên cường hơn so với tưởng tượng của chúng ta."
"Một khi đã như vậy, lời hứa của tôi với Giang tổng cũng nên thực hiện, phiền Giang tổng nói cho tôi biết thông tin tài khoản, ngày mai tôi sẽ kêu trợ lý mang chi phiếu chuyển qua." Ý của Dương Khanh rất rõ ràng, giao dịch đã xong. Trả tiền thù lao, thì việc này xem như đã xong. Trên thực tế, Giang Bình là người rất khó nắm bắt, Dương Khanh có thể từ lời nói của cô cảm nhận được cô không phải là một người lật lọng, vì vậy, trước khi chưa trả phần tiền thù lao này, Dương Khanh sẽ luôn lo lắng.
"Tạm thời không cần. Dương đổng, trị liệu còn chưa xong." Giang Bình có chút đau đầu. Hiện tại mình và Dương Hi cũng không phải quan hệ bác sĩ bệnh nhân, nếu nhận tiền từ ba cô ấy, vậy thật đúng là làm cho mối quan hệ này không tránh khỏi lợi ích. Đến lúc đó mình không qua được bản thân mình, và chỉ sợ Dương Hi cũng không vui. Nhưng nếu không nhận, ông ấy sẽ truy cứu nguyên nhân, chỉ lo số tiền này không thể không xuất ra.
Dương Khanh nghĩ ngợi, sau đó có chút ngưng trọng mở miệng:"Giang Bình, cô thành thật nói cho tôi biết. Cô có phải thích Hi nhi nhà chúng tôi hay không." Tới nước này, Dương Khanh chỉ có thể gọn gàng dứt khoát đưa ra vấn đề này. Nếu không thật lòng ông khó có thể bỏ qua.
Giang Bình lại không chút do dự:"Đúng vậy!"
"Cô......Cô từng hứa với tôi, sau khi trị liệu chấm dứt, liền rời xa Hi nhi, cô từng hứa với tôi là làm cho Hi nhi trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường. Giang tổng, có vẻ như tôi đánh giá quá cao tín nhiệm của cô rồi!" Dương Khanh có chút nổi giận.
"Dương đổng, thích không phải là chuyện sai. Cũng không có nghĩa là tôi thích cô ấy, thì sẽ làm cho cô ấy thoát ly quỹ đạo cuộc sống bình thường. Đương nhiên, tôi thích cô ấy cũng không có nghĩa cô ấy sẽ không hạnh phúc."
"Đây là nguyên nhân cô chần chừ không muốn nhận tiền thù lao phải không?" Lửa giận làm ngữ khí Dương Khanh trở nên sắc bén.
Giang Bình vẫn bình thản như cũ:"Trị liệu vẫn chưa kết thúc."
"Nếu cô làm như vậy, cô sẽ nhìn thấy Mỹ Diệp đóng cửa! Không lâu nữa!" Dương Khanh đột nhiên đứng lên:"Tôi hy vọng cô suy nghĩ cẩn thận."
"Ở trước mặt Dương đổng, tôi chính là bác sĩ tâm lý. Tôi lo lắng là sự bình phục cùng hạnh phúc của bệnh nhân tôi, chứ không phải tương lai của Mỹ Diệp, thậm chí, tương lai của tôi. Tuy nhiên, Dương đổng, tôi nghĩ, chuyện chúng ta thảo luận hiện tại không có chút ý nghĩa nào, bởi vì chuyện này sẽ không vì thái độ của chúng ta mà xảy ra thay đổi. Tôi cảm thấy chúng ta không nên xem nhẹ ý kiến của Hi nhi. Cô ấy đã không phải là đứa trẻ, cô ấy đã trải qua rất nhiều, thực tế sau này như thế nào, là tùy thuộc vào cô ấy, chứ không phải ở chúng ta. Vì vậy, Dương đổng, ông là tiền bối lừng lẫy đại danh trên thương trường, tôi thấy chúng ta hẳn là nên tìm điểm chung mà bỏ đi những bất đồng, cùng nhau tập trung vào vấn đề Hi nhi quay lại xã hội. Sau khi giải quyết vấn đề này, ý kiến của cô ấy đều quan trọng hơn ý kiến của chúng ta."
Dương Khanh nhìn Giang Bình nửa ngày, cuối cùng hừ lạnh một tiếng:"Như vậy tôi hy vọng bác sĩ Giang cân nhắc vấn đề khi nào thì nhận tiền thù lao này. Tôi cảm thấy tình hình trước mắt của Hi nhi, chuyện này đã có thể được giải quyết rồi."
"Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ! Tôi sẽ trả lời Dương đổng vào thời gian thích hợp." Giang Bình nói xong đứng dậy:"Nhân tiện, Dương đổng, Hi nhi đã biết tôi là bác sĩ tâm lý. Nhưng cô ấy còn chưa biết tôi là Tổng giám đốc Mỹ Diệp. Tôi còn chưa xác định cô ấy có thể chấp nhận thân phận này của tôi hay không, vì vậy không dám tùy tiện đề cập đến. Về việc ấy, tôi hy vọng Dương đổng và bà Dương đừng nhắc đến thân phận này của tôi. Đợi đến lúc thích hợp tôi sẽ giải thích với Hi nhi."
"Không cần giải thích. Tôi và mẹ nó cũng sẽ không nói với nó về chuyện cô là Tổng giám đốc Mỹ Diệp. Thực tế, sau khi trị liệu cho Hi nhi kết thúc, tôi cũng không định nhắc gì đến chuyện của cô nữa. Bao gồm vấn đề trị liệu tâm lý cho nó, tôi cũng hy vọng tất cả đều cho qua hết. Không bao giờ nhắc lại chuyện này, đương nhiên cũng sẽ không nhắc lại người như cô nữa. Đồng thời, tôi cũng hy vọng cô đừng nhắc lại và nói đến vấn đề thân phận của cô để kích thích nó."
"Tôi biết chừng mực, Dương đổng yên tâm."
Hai người ra khỏi thư phòng, vẻ mặt Giang Bình lạnh nhạt, mà sắc mặt của Dương Khanh đã có chút không tốt, buổi nói chuyện hôm nay đã chứng thực vấn đề mà ông lo lắng.
Hai người đến phòng khách, Giang Bình lại mỉm cười hỏi Hi nhi:"Nhóm tình nguyện viên ở Đức Khâm đang chuẩn bị hành trình này nọ rồi, Hi nhi, em bên này chuẩn bị thế nào rồi?"
Dương Hi thoải mái cười:"Bác sĩ Phương nói, chân của em đã rất tốt. Em nghĩ đặt vé máy bay vào hai ngày này là được rồi, chúng ta thông báo cho nhóm tình nguyện viên đó đi."
"Hi nhi thật đúng là tính hay nôn nóng, hôm qua mới chuyển phát nhanh xong rồi mai chúng ta khởi hành, chỉ sợ lúc chúng ta đến thì hàng còn chưa tới. Đến lúc đó không phải chờ người, mà là người chờ hàng! Đi tay không cũng không hay lắm." Giang Bình cười nói.
"Có lẽ chúng ta có thể nhân tiện đi du lịch một chút. Bình thấy thế nào, chờ xác nhận hàng đã được giao đến, chúng ta lại đi Đức Khâm. Vân Nam mà, một nơi mà quanh năm giống như mùa xuân, phong cảnh đẹp tuyệt trần, phải đi ngắm thử, nếu không đi thì tiếc lắm." Dương Hi hào hứng nói.
"Đề nghị này rất tốt, vậy Hi nhi quyết định thời gian đi, tôi lúc nào cũng được." Giang Bình mỉm cười đồng ý.
"Vậy ngày mai. Chúng ta trước tiên đi Côn Minh hai ngày. Sau đó đi sang Shangri-La, ở đó hai ngày, sau đó đi Đức Khâm, lúc đó chắc là mọi thứ đã đến rồi. Nếu còn chưa đến, chúng ta giữa đường có thể ghé Đại Lý hoặc là Lệ Giang. Vậy chúng ta không cần bay thẳng, có thể đi tham quan nhiều hơn." Dương Hi đếm ngón tay hưng phấn cực kỳ.
"Ồ? Xem ra Hi nhi đã tìm hiểu đường đi cả rồi hen."
"Đương nhiên, có xem tư liệu rồi. Cũng đã chọn vài nơi, phải ra ngoài, đương nhiên cần chuẩn bị mà!"
"Vậy được rồi. Tôi về chuẩn bị một chút. Xác định thời gian xong thì sẽ báo. Tôi xem coi có thể đặt trước khách sạn hay không." Giang Bình đứng dậy hướng Dương Khanh và Dương mẹ nói tạm biệt, sau đó lại nói với Dương Hi:"Tối nay ngủ nhiều một chút, ngày mai phải đi rồi, bên ngoài cũng không được thoải mái như ở nhà."
"Biết rồi mà. Bình cũng phải ngủ ngon nha!"
"Về khách sạn và vé máy bay, Giang Bình cô không cần bận tâm, tôi sẽ sắp xếp. Sau khi quyết định thời gian, Hi nhi sẽ nhắn cho cô." Dương Khanh hừ một tiếng, ôm hết mọi việc vào người.
Giang Bình chỉ gật đầu, hướng Dương Khanh mỉm cười:"Vậy làm phiền Dương đổng."