Tú Ái

Chương 40: Quyến rũ




Tấm màn màu tím nặng nề bị Giang Bình kéo ra, để lại một tấm lụa mỏng màu đỏ nhẹ nhàng che trên ô cửa kính rộng lớn. Ngoài cửa sổ bị bao trùm bởi bóng đêm, ánh trăng mỏng manh, soi rọi ánh sáng nhạt nhòa trên cây cối. Đèn đường im lặng đứng sừng sững, ánh sáng mờ nhạt tràn ngập con đường, xung quanh căn phòng là một mảnh yên tĩnh, dù muốn rình coi thế giới hai người trong phòng, cũng không đột phá được lớp lụa mỏng ở phía sau sau tấm kính trong suốt.

Giang Bình đang tắm.

Phòng tắm được ngăn cách bởi bức tường thủy tinh trong suốt, nếu không kéo bức màn lại, người trên giường nghiêng đầu một cái là có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên trong phòng tắm.

Chẳng qua, Giang Bình đương nhiên sẽ không mở ra để người ta nhìn mình. Cho dù như thế, đèn tường treo bên trong phòng tắm vẫn khiến thân hình mỹ miều lõa thể của một người mơ hồ đổ bóng xuống màn chắn——bàn tay đưa lên, nhẹ nhàng vuốt rửa đôi vai, khiến người ta mơ hồ thêm sức tưởng tượng, và cũng mơ hồ khiến cho mọi thứ thêm sức quyến rũ.

Dương Hi ngồi trên giường, lười biếng dựa vào cái gối đầu giường, tùy tiện nhấn nhấn điều khiển từ xa trong tay, tường đối diện là TV màn hình phẳng đang chấp hành mệnh lệnh tùy ý của Dương Hi, đáng tiếc ánh mắt Dương Hi lại xuyên qua TV, không biết đi tới không gian nào.

Tiếng nước thỉnh thoảng truyền vào tai của nàng, muốn không để ý, nhưng lại cố tình rõ ràng, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng mỗi một tiếng lại như rơi vào trong lòng, làm cho người ta không kiềm được sự bối rối. Dương Hi hai mươi bảy tuổi rồi, không phải là đứa nhỏ mười bảy tuổi, cũng sẽ không cho rằng yêu đương hẹn hò của hai người chỉ đơn giản là ước hẹn dưới đèn đường, nắm tay, đỏ mặt hôn môi nhẹ nhàng, rồi về nhà của hai người, chờ đợi sáng ngày mai làm bữa sáng tình yêu, kêu người yêu thức dậy, rồi sau đó tiếp tục hẹn hò đơn thuần.

Tình yêu của người trưởng thành, càng trực tiếp hơn, huống chi là Giang Bình vô lại như vậy. Trong đầu Dương Hi không thể không hiện ra hình ảnh tên vô lại này cả ngày đều muốn trà trộn vào phòng mình, sau đó tìm cách ở lại, càng nghĩ, càng thật sự không biết tên vô lại này đêm nay có ngoan ngoãn rời đi hay không.

Trong đầu Dương Hi có chút hỗn loạn, ném điều khiển từ xa, vươn tay tắt đèn lớn, chỉ chừa lại một ngọn đèn đầu giường chiếu ánh sáng mờ nhạt, cả người chán nản trượt vào trong chăn, lười xem lười nghe!

Đèn phòng tắm rốt cuộc cũng tắt, Dương Hi nhịn không được nghiêng đầu nhìn, Giang Bình bọc một cái khăn tắm mà đi ra, tóc ngắn ướt sũng, bọt nước vẫn còn chậm rãi rơi xuống, ánh mắt Dương Hi không tự chủ được mà nhìn theo giọt nước từ bả vai đi xuống.

Đường cong bả vai xích lỏa vô cùng tuyệt đẹp, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn cùng với sự co dãn đặc trưng của người con gái trưởng thành, xương quai xanh ở phía trước càng làm tăng thêm vẻ đẹp mảnh mai của cô.

Mà từ chỗ làn da mịn màng này hơi xuống một chút nữa lại là một nơi tràn đầy sự cám dỗ, làm cho người ta không thể kiềm chế ánh mắt mà đi tìm ngọn núi kia, nhưng khi vừa bắt đầu dò kiếm thì vị trí kia lại vừa đúng bị khăn tắm bao vây lại, chỉ để lại ở giữa hai ngọn núi một khe rãnh mang theo cái bóng làm cho người ta suy tư.

Dương Hi cảm thấy miệng lưỡi có chút khô, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm mang theo trêu chọc của Giang Bình đang nhìn mình, nàng vô cùng mất tự nhiên mà thu hồi ánh mắt, nhưng không cách nào làm cho tim không ngừng gia tăng nhịp đập. Tiếng tim đập thình thịch kia làm cho Dương Hi đối với bản thân mình thập phần bất mãn.

Giang Bình cười hì hì tiêu sái đi đến bên giường:"Ồ, ngoan như vậy, tôi còn chưa ra, vợ đã nằm sẵn chuẩn bị để bị áp rồi ha."

Đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi (loại người không nói được câu nào tốt đẹp). Dương Hi điều chỉnh lại cảm xúc hừ lạnh một tiếng, ngữ khí lạnh lẽo:"Tắm xong rồi thì trở về phòng đi!"

"Không phải chứ, đêm tân hôn mà!" Giang Bình vội vàng bổ nhào lên giường, hai tay đặt ở hai bả vai của Dương Hi. Cô nhóc này không phải tuyệt tình vậy chứ, hôm nay mới thổ lộ, hôm nay cũng mới đáp ứng mình, hôm nay cũng giống như một đôi tình nhân ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nói lời ngọt ngào cũng nói rồi, lãng mạn cũng đủ rồi, giờ lại bị đuổi đi?

"Đêm tân hôn gì? Bình có cầu hôn không? Em có đồng ý sao?" Dương Hi quyết định không để mình tiếp tục bị sắp đặt một cách ngu ngốc trong tình yêu, bằng không sau này sẽ không có đất để mình lên tiếng nữa.

"Ack......còn phải vậy nữa à?" Giang Bình nhíu mày, nghĩ nghĩ:"Vợ nói có lý. Tuy nhiên, người phụ nữ hiện đại có một chút quan hệ tình dục trước hôn nhân cũng không phải chuyện gì lớn mà nhỉ?"

"Em lỗi thời rồi!" Tay Dương Hi gõ lên trán Giang Bình, trả lời một cách dứt khoát, nhưng động tác có chút thâm tình:"Đi sấy tóc, để ướt như vậy lát sẽ bị cảm."

Giang Bình cân nhắc, tình hình cũng không phải không tốt, chỉ cần ở lại là vẫn còn cách, vì thế lập tức gật đầu:"Tuân lệnh!"

Đứng dậy, lấy ra máy sấy tóc, Giang Bình vừa sấy vừa chuyển dời tầm mắt đến màn hình TV:"Hi nhi......Em thích xem thể loại đó à? Không lẽ là vì muốn học tập kinh nghiệm?" Khẩu khí đầy vẻ đùa cợt.

"A? Cái gì?" Dương Hi nghi hoặc, lực chú ý lúc này mới chuyển sang TV, kênh CCTV10, chuyên đề Giáo dục, đang chiếu hình ảnh hai con vật đang tán tỉnh nhau......thanh âm người đọc lời bình trầm ổn, nơi hoang vu, hai con vật chính là đang XXOO.

Giang Bình sợ tiếng máy sấy quấy rầy hai người nói chuyện, tắt máy, nghiêng đầu rất chân tình nói với Dương Hi:"Hi nhi, về vấn đề này, em không cần lo lắng, tôi tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng mà kiến thức lý thuyết khá phong phú. Lúc còn ở nước ngoài, tôi còn đứng lớp giảng dạy về việc giáo dục giới tính nữa, bởi vì thích con gái, nên còn đặc biệt nghiên cứu một số chi tiết về quan hệ nữ nữ, chẳng hạn như cái gì là khu vực mẫn cảm của con gái, hay như gì là điểm G điểm A...... Tất cả đều có nghiên cứu, yên tâm nha!"

Giang Bình đích thực vô lại giả đứng đắn, lời nói này tuyệt đối làm người ta ngượng ngùng, nhưng cô nói từng câu từng chữ mà không có chút thẹn thùng nào. Dương Hi không cởi mở được như cô, cầm lấy cái gối đập lên đầu cô:"Ai muốn cùng mấy người lên giường!"

"Em không cùng tôi lên giường sao?" Giang Bình chớp mắt, tỏ vẻ kinh ngạc.

"Hừ, sẽ không!" Dương Hi kiêu ngạo, dù sao hiện tại Dương Hi cảm thấy mình vẫn chưa thể thích ứng với kiểu tán tỉnh không kiêng nể gì như vậy của Giang Bình.

Giang Bình để máy sấy xuống, vỗ vỗ tay đứng lên, suy tư một chút, sau đó thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối mở miệng:"Bỏ đi, tôi xem qua chiêm tinh, nói tối nay tôi cần phải khai trai (quan hệ lần đầu tiên), em đã không cho tôi lên giường, vậy tôi đành phải đi tìm người khác!"

Dương Hi sửng sốt, lời này làm cho người ta thật sự phải nổi giận:"Cút mau!"

Giang Bình phất tay:"Ngủ ngon." Sau đó bình thản đi ra khỏi phòng.

Dương Hi không để ý tới cô, dù sao cô cũng sẽ trở về. Người này thật vất vả mới vào được phòng nàng, muốn đuổi cô đi ra ngoài đều không đuổi được, trông cậy vào việc cô tự động rời khỏi, Dương Hi chưa từng nghĩ qua.

Tuy nhiên Giang Bình thật sự đã đi ra ngoài.

Kịch một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên. Một tiếng này cũng đánh vào trong lòng Dương Hi, làm cho nàng có chút rối loạn, không thể suy nghĩ gì nữa.

Giang Bình nhiệt tình, lãng mạn, là người yêu mình. Nhưng cô ấy cứ như vậy mà đi rồi?

Ánh đèn hôn ám, Dương Hi có chút ngẩn người. Cẩn thận đi nghe thanh âm ngoài cửa, chỉ tiếc cánh cửa gỗ dày cách âm rất tốt, ngay cả tiếng bước chân của Giang Bình cũng nghe không được. Thế giới tựa hồ lại tiến vào yên lặng.

Dương Hi ở trên giường phát ngốc trong chốc lát, lăn qua lộn lại, đương nhiên cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ. Khoác chiếc áo choàng đơn giản, nàng mở cánh cửa thủy tinh đi ra ngoài ban công hóng gió.

Ánh trăng mông lung, bóng cây lắc lư, ánh đèn đường nơi hai người lần đầu tiên hẹn hò kia vẫn mờ nhạt như cũ, Dương Hi tựa vào trên lan can, hai tay khoác trước ngực, gió cuối thu lạnh thấu xương, rốt cuộc thu dọn một chút tâm tình lộn xộn của nàng.

Còn chưa học được cách yêu đương hẹn hò như thế nào nhỉ! Dương Hi cười khổ, bỗng nhiên chỉ trong khoảnh khắc, người kia ở bên cạnh mình liền thay đổi thân phận——người yêu của mình.

Nhưng thật sự không biết làm như thế nào để trở thành một người yêu tốt.

Sự nghịch ngợm của cô ấy, đơn thuần của cô ấy, vui vẻ của cô ấy, lãng mạn của cô ấy, đa tình của cô ấy.

Dường như bắt đầu từ thời khắc mình đáp lại cô ấy, chính mình cũng đã mất đi lập trường độc lập rồi, cô ấy luôn luôn đi bên cạnh mình, dùng hàng ngàn hàng vạn phương thức biến hóa của cô ấy. Làm cho mình mất đi phương hướng, lại không biết phải làm sao.

Sự lạnh lùng ngày xưa, đã không thể chống lại sự nhiệt tình của Giang Bình. Trong lòng của mình vốn có cô ấy, làm sao có thể tiếp tục lạnh lùng?

Sự quả cảm ngày xưa, đã không thể chống lại sự biến hóa của cô ấy, mình bắt đầu để ý cô ấy, càng cảm thấy lòng của cô ấy như một cái hồ yên tĩnh phản chiếu bầu trời, khi thì là bầu trời trong xanh, khi thì âm u đầy mây đen bao phủ, khi thì ánh mặt trời sáng lạn, khi thì tràn ngập ánh trăng và các ngôi sao vây quanh. Nghĩ lại mới phát hiện, làm mình quan tâm, để ý rồi, bị hấp dẫn rồi, sự quả cảm liền trở nên nông cạn.

Mình còn có thể như trước kia mà bình thường cự tuyệt cô ấy sao? Dường như đã không còn quả quyết như vậy.

Thì ra tình yêu đã đến rồi, ngay cả mình cũng trở tay không kịp, cho nên đã muốn bắt đầu mất đi một ít năng lực ngôn ngữ cùng hành vi rồi. Mà ánh mặt trời của cô ấy, vẫn chiếu rọi mình, chờ đợi mình sống lại.

Vậy mình hẳn là nên điều chỉnh một chút tâm tính khi đối đãi với cô ấy rồi. Là người yêu thân mật của mình mà. Là đứa nhỏ vui vẻ có thể cứu vớt mình từ trong vực sâu tuyệt vọng ra. Mình hẳn là nên dùng phương thức gì để đối đãi với cô ấy đây?

Dương Hi ngẩng đầu, nhìn phía chân trời, nhưng không khỏi bắt đầu thầm oán Giang Bình, hôm nay là một ngày đặc biệt như thế, tỏ tình lãng mạn, cái ôm nhu tình, cô ấy sao có thể thật sự bỏ lại một mình trong phòng như thế này? Tên ngốc này chẳng lẽ không biết, lời nói của con gái có đôi khi là trái lương tâm sao?

Nhưng mà đi ra ngoài lâu như vậy, sao giờ còn chưa trở về phòng? Tuy rằng hay nháo loạn, nhưng có thể tiến vào phòng của mình, vẫn là nguyện vọng của cô ấy mà!

Dương Hi nghĩ tới nghĩ lui, thở dài, cúi đầu, chưa kịp tự hỏi bản thân mình có phải quá mức giống oán phụ hay không, liền nhìn thấy trong bóng đêm, Giang Bình đi ra khỏi nhà.

Cô ấy đi ra ngoài!

Không nói với mình là đi đâu, đi làm gì, đi bao lâu. Không ngờ cô ấy cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Không giống lúc chiều tối, cô ấy ra ngoài có cầm theo đàn violon, mang đến cho mình một lời tỏ tình lãng mạn, Giang Bình lúc này là thật sự rời đi.

Ánh mắt Dương Hi dõi theo Giang Bình ra khỏi nhà. Chỉ thấy cô vội vã đi vào gara, lái xe của mình ra, nhanh như chớp chạy ra khỏi tiểu khu.

Đây là tình huống gì vậy?

Trong lòng Dương Hi hiện ra dấu chấm hỏi thật lớn, rồi sau đó lửa giận đầy mình rốt cuộc lại bị Giang Bình kích khởi! Cái tên này! Không ngờ lại rời khỏi nhà vào ngày đặc biệt như vậy. Không ngờ không nói mình một tiếng đã lái xe đi ra ngoài! Không phải luôn miệng nói yêu mình sao? Không phải đối với mình rất tốt sao? Cứ như vậy mà chạy đi?

Chẳng lẽ thật sự bởi vì câu nói cự tuyệt kia của mình? Chẳng lẽ cô ấy thật sự đi ra ngoài tìm đứa con gái khác?

Dương Hi lắc đầu, chuyện này quả thực không hợp lý, chỉ là lời nói nhảm mà thôi! Nhưng mà nghĩ lại, đối với người vô lại như Giang Bình này, chuyện này không phải không có khả năng xảy ra?

Lửa giận dần dần biến thành một loại bi ai. Nói đến cùng, mình rốt cuộc hiểu được cô ấy bao nhiêu?

Cô ấy là trợ lý của ba, là nhân viên Phổ Dương, nhưng cô ấy là người ở nơi nào, trước kia làm gì, cô ấy thích cái gì? Ghét cái gì? Còn có bạn bè gì hay không?

Mình hoàn toàn không biết gì cả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.