Truyện Thiên Tài Tam Bảo - Phong Thiên Tuyết - Dạ Chấn Đình

Chương 90 “Tôi chỉ là một nhân viên an ninh!”




Thế nhưng khi Phong Thiên Tuyết nhìn thấy bộ đồng phục của nhân viên an ninh được xếp gọn gàng trên xe đẩy y tế, những suy nghĩ bay xa lập tức bị kéo về.

“Tôi chỉ là một nhân viên an ninh!”

VietWriter

Phong Thiên Tuyết muốn xuống giường, bỗng nhiên cảm nhận được cơn đau nhói, đau đến mức cô phải xuýt xoa không ngừng. Bấy giờ cô mới phát hiện cố mình được bằng kín, hơn nữa còn bó bột.

Vai trái cũng bị băng kín, khiến cô hiện tại không động đậy được.

“Đừng nhúc nhích” Lôi Vũ vội vàng đỡ cô nằm xuống: “Tuy trên cổ bị thương đến động mạch nhưng vết thương vẫn rất sâu, cô phải giữ cẩn thận”

Đọc nhanh ở VietWriter

“Quần áo của tôi.” Phong Thiên Tuyết giơ tay với bộ đồng phục.

"Tôi bảo người ta giặt cho cô rồi” Lôi Vũ đặt quần áo cạnh gối của cô, kèm theo đó là một chiếc túi tài liệu trong suốt: “Điện thoại di động và đồ đạc trong túi cô đều ở đây hết, cô nhìn xem có thiếu thứ gì không?”

Phong Thiên Tuyết nhìn phát là thấy ngay chiếc hộp nhỏ màu đen kia, cô lập tức cầm chặt túi tài liệu, rồi hỏi với giọng căng thẳng: “Các cô... có mở đồ đạc

của tôi ra không đấy?”

“Tất nhiên là không rồi” Lôi Vũ cười nói: “Cô là khách quý, làm sao chúng ta lại xâm phạm sự riêng tư của cô được chứ?”

“Vậy, ma quỷ... Sếp Dạ, có phải.”

Trong lòng Phong Thiên Tuyết thấp thỏm bất an, nếu Dạ Chẩn Đình thấy được con chip nhất định sẽ hiểu lầm cô và đám côn đồ trộm chip cùng một giuộc, thế thì cô toi đời.

“Dạ Vương mang cô về rồi đi luôn” Khi nhắc tới Dạ Chẩn Đình, giọng của Lôi Vũ tràn ngập vẻ kính sợ: “Anh ấy nói tối anh ấy sẽ đến”

"Ồ.” Phong Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng chào hỏi rất mực cung kính của người

giúp việc: “Dạ Vương, anh trở lại rồi!”

cửa phòng mở ra, luồng gió lạnh lẽo mang theo khí thế mạnh mẽ ập vào, bóng người cao lớn bị ánh sáng từ sau lưng chiếu rọi lên trên giường, mang đến tính xâm lược tựa như dã thú!

Trái tim Phong Thiên Tuyết đập rộn lên, cô nhìn anh với ánh mắt sợ sệt như một con mèo nhỏ hoảng sợ.

“Dạ Vương!” Lôi Vũ kính cẩn chào hỏi.

Dạ Chẩn Đình giơ tay ra hiệu, Lôi Vũ yên lặng lui ra.

cửa phòng đóng lại, Dạ Chẩn Đình chậm rãi đi về phía Phong Thiên Tuyết...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.