“Người chết là anh!” Dạ Chấn Đình lạnh lùng và ngạo mạn, tựa như thần linh nắm giữ sinh tử.
VietWriter
“Anh, anh nói cái gì.”
Tuy Da Chấn Đình không làm gì nhưng Hà Văn Triết cũng đã hoảng loạn, tay cầm dao cũng run rẩy.
Khi Dạ Chẩn Đình nheo mắt, sát khí bỗng toát ra.
Đọc nhanh ở VietWriter
Hạ Văn Triết còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay bỗng cướp lấy con dao trong tay anh ta nhanh như chớp.
Anh ta còn định phản kháng thì cổ tay đã bị giữ chặt.
“Rắc rắc”, tiếng xương gãy vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu gào thống thiết vang vọng tận trời xanh.
“Dám uy hiếp sếp Dạ, đúng là to gan lớn mật!”
Dạ Huy quát to, kéo Hạ Văn Triết xuống giống như kéo một con chó hoang giãy giụa sắp chết.
Trước mắt Phong Thiên Tuyết tối sầm lại, người cô mềm nhũn, ngã nhào xuống.
Một đôi tay mạnh mẽ kịp đỡ lấy cô, qua tầm mắt mơ hồ có thấy được khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Dạ Chẩn Đình...
“Gọi bác sĩ!”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, một nữ bác sĩ đẩy xe đẩy y tế đến, đo nhiệt độ cơ thể và kiểm tra vết thương cho cô: “Rất may, không bị nhiễm trùng, có điều vết thương rất sâu nên không thể qua loa, cần phải tiếp tục theo dõi.”
"Cô là.” Phong Thiên Tuyết nhìn đối phương với vẻ mờ mịt.
“Tôi là bác sĩ riêng của nhà họ Dạ, tên tôi là Lôi Vũ!” Bác sĩ mỉm cười nhìn cô: “Dạ Vương bảo tôi đến chăm sóc cô, trong khoảng thời gian này tôi sẽ chịu trách nhiệm về vết thương của cô trong suốt quá trình”
“A..” Phong Thiên Tuyết ngẩn ra, đã rất lâu cô không được đối đãi một cách cung kính như thế này, thoáng chốc cô còn tưởng rằng mình về lại trước kia, trở lại làm tiểu thư nhà giàu với thân phận cao quý ấy.
Khi ấy, nhà họ Phong cũng có bác sĩ riêng, khi cô bị bệnh cũng sẽ có người chăm sóc cô như vậy.