“Cho lượng ít thôi, nếu không Tiểu Tứ Bảo không chịu
VietWriter
nổi.”
“Một phần mười...”
Nửa tiếng sau, cả nhà vây quanh xem Tiểu Tứ Bảo bài
Đọc nhanh ở VietWriter
tiết.
Đầu tiên Tiểu Tứ Bảo cúi đầu uể oải, kêu vài tiếng chừng như tủi thân lắm, sau đó cứ đi đi lại lại trong lồng.
Bé Nguyệt Nguyệt cau mày, khuôn mặt trắng nõn của bé tràn đầy vẻ lo lắng: “Dạ dày của Tiểu Tứ Bảo không chịu nổi ư? Hình như trông nó khó chịu lắm”
“Lúc trước anh đau bụng cũng rất khó chịu” Long Long sờ bụng mình, rồi nhìn Tiểu Tứ Bảo với ánh mắt đồng tình: “Tiểu Tứ Bảo, mày chịu đựng một chút, ị ra là được rồi, nếu không những người xấu kia sẽ mổ bụng mày ra đấy.”
“Đừng nói nữa” Nguyệt Nguyệt hét lên ngắt lời Long Long, bé nhát gan, cho nên nghe anh mình nói thế thì sợ lắm.
“Được, được, được, không nói.”
Phong Thiên Tuyết cầm chiếc hộp, đang định gọi cảnh sát thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”...
Mọi người giật bắn mình.
Thím Chu lập tức cầm dao lên xông trông giữ ở cửa.