“Tôi cũng nên có giác ngộ như anh, nghĩ lại thì người sếp là tôi đối xử với anh cũng chả ra làm sao nhưng chẳng phải anh cũng cúi đầu nhẫn nhục đấy sao? Mặc dù đá tôi ra khỏi xe nhưng cũng không bỏ việc..”
So ra thì con nợ trai bao kính nghiệp hơn cô nhiều!
VietWriter
Phong Thiên Tuyết đang mặt ủ mày chau thì điện thoại nhận được cuộc gọi đến, là một số máy bàn lạ, cô nghe điện thoại với vẻ ngờ vực: “A lô”
“Chào cô, cô là Phong Thiên Tuyết phải không? Tôi là quản lý Trần của bộ phận an ninh tập đoàn Thịnh Thế”
“Xin chào, xin chào”
“Đồng phục mới của cô đã chuẩn bị xong rồi, mai nhớ đi làm đúng giờ
Đọc nhanh ở VietWriter
nhé”
“Hả? Tôi.”
Phong Thiên Tuyết suýt chút nữa là nói ra chuyện mình không cần ông chủ, nhưng cô vẫn kịp thời dừng lại, hỏi một cách thăm dò: “Hôm đó tôi ốm, vả lại trong nhà đột nhiên có chuyện gấp nên tôi đi trước, cũng không xin nghỉ, sếp không đuổi tôi sao?”
“Tình hình bất ngờ nên có thể hiểu được, Thịnh Thiên là công ty có tính người, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đuổi cô đâu, nhưng lần sau nhớ tuân thủ quy tắc”.
“Sếp không nói gì sao?”
“Cô nói sếp Dạ à? Anh ấy hàng ngày giải quyết rất nhiều việc, làm gì có thời gian mà đi lo chút chuyện này? Yên tâm đi, mai đến đi làm nhé”
“Được được, cảm ơn anh, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, Phong Thiên Tuyết vô cùng vui mừng, cô vội gửi tin nhắn cho con nợ trai bao.
“Vừa rồi quản lý của bộ phận an ninh tập đoàn Thịnh Thiên gọi cho tôi, bảo tôi ngày mai đi làm. Ha ha ha, tốt quá, tôi hết thất nghiệp rồi!”
“Chúc mừng!”
“Anh đúng là ngôi sao may mắn của tôi, không chỉ kiếm tiền cho tôi mà còn đem lại may mắn cho tôi.”
“Cảm ơn tôi thế nào?”
“Cảm ơn anh? Lần này bù cho chuyện lần trước anh đá tôi xuống xe, lấy công chuộc tội!”
Phong Thiên Tuyết nhớ đến hôm đó bị anh đá xuống xe, cô vẫn hơi tức giận...
“Mặc dù anh dám đá sếp xuống xe, vứt trên cầu vượt, tội này của anh là tội tày trời, không thể tha thứ!”
“Vừa tìm lại được việc thì bắt đầu kiêu ngạo?”
“Con nợ trai bao trả lời một câu mang theo sát khí.
Phong Thiên Tuyết thấy được rồi thì dừng, không thể tham cái nhỏ mà mất cái lớn được.