“Sao cô không hỏi thử xem?” Thím Chu sốt ruột: “Tôi cứ cảm thấy cô Bạch khác với trước đây, không, phải là cô ta lộ ra bộ mặt thật rồi, trước đây tôi cảm thấy cô ta rất giả tạo...”
“Đã qua rồi” Phong Thiên Tuyết cười khổ: “Cho dù thế nào thì bây giờ
VietWriter
cô ta là mợ chủ nhà họ Tư, còn sinh cho Tư Hạo Hiên một đứa con trai, họ mới là một gia đình”
Nghe thấy thế, sắc mặt thím Chu ảm đạm, bà cúi đầu, thở dài nói: “Đúng là tiếc quá, cậu Tư với cô mới là một cặp trời sinh.”
“Đều là ý trời”
Phong Thiên Tuyết buộc miệng nói ra, nói xong, cô không khỏi sững sờ. Trước đây cô không thích nghe người khác nói câu này, cứ cảm thấy đó là cái cớ mà những người hèn nhát và vô dụng tìm cho mình.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nhưng bây giờ bản thân cô lại nói như vậy...
Có lẽ là bị cuộc sống mài mòn đi can đảm, bắt đầu chấp nhận sự thay đổi vô thường của cuộc đời rồi.
“Cho dù thế nào thì bây giờ cô còn có ba đứa con đáng yêu, đây là món quà ông trời tặng cho cô. Nếu tương lai có thể gặp được một người đàn ông tốt thì đời này cũng toàn vẹn rồi” Thím Chu an ủi.
“Trên đời này làm gì có nhiều...”
Phong Thiên Tuyết còn chưa nói xong thì điện thoại nhận được một tin nhắn, là năm nghìn tệ từ con nợ trai bao chuyển tới.
“Đàn ông tốt!” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên cười.
“Hả? Cô đã gặp được rồi sao?” Thím Chu vội hỏi.
“Thím Chu ngủ sớm đi, tối về phòng đây”
Phong Thiên Tuyết chào thím Chu rồi cầm điện thoại chuồn về phòng gửi tin nhắn cho con nợ trai bao.
“Hôm nay mở hàng rồi?”
“Ừm.”
“Bây giờ khó tìm việc lắm..."
“Đúng vậy.”
Phong Thiên Tuyết nghĩ đến việc trước đó mình nộp hơn ba mươi hồ sơ, phỏng vấn mươi bảy công ty nhưng chỉ có Thịnh Thiên là nhận cô, đó còn là vì Hạ Văn Triết cho đi cửa sau.