Cô còn chưa nói xong, Dạ Chẩn Đình đột nhiên đưa tay giữ gáy cô, đẩy cô ra trước mặt mình rồi lạnh lùng hỏi: “Không đau nữa à?”
VietWriter
“Hả?” Phong Thiên Tuyết sững sờ một lúc sau đó trở nên căng thẳng, khoảng cách giữa họ chưa đầy mười phân, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh và sự hung hăng tàn bạo như dã thú của anh.
Bầu không khí căng thẳng, tình thế nguy hiểm...
Phong Thiên Tuyết cảm thấy không ổn nên vội lên tiếng xin lỗi: “Anh đừng
Đọc nhanh ở VietWriter
giận, tôi chỉ đưa ra lời khuyên cho anh thôi, nếu anh thấy yêu cầu của tôi hơi quá thì tiền bao nuôi của anh chia bốn sáu cũng được, tôi bốn, anh sáu..”
“Xem ra hôm nay cô vẫn chưa đủ xui xẻo!”
Dạ Chấn Đình bóp cằm cô, dùng ngón cái miết môi cô như đang suy nghĩ nên ăn con mồi này thế nào.
“Ba bảy?” Phong Thiên Tuyết vội nói: “Không thể là hai tám chứ?”
“Xuống xe!” Dạ Chấn Đình đột nhiên dừng xe bên đường.
“Call boy, anh đừng giận mà.”
“Cút!” Dạ Chấn Đình lạnh lùng quát, một làn gió ớn lạnh lướt qua.
Sau khi đứng trong gió lạnh một tiếng, cuối cùng cũng có taxi ngang qua, Phong Thiên Tuyết lập tức dang tay lao ra chặn lại...
Đêm nay Phong Thiên Tuyết bị cảm nặng nên ngủ rất say, thậm chí còn không nghe thấy tiếng chuông báo thức.
Đến sáng thím Chu gọi cô dậy, cô kéo lê thân thể nặng nề đi đánh răng, cảm giác toàn thân khó chịu.
Thím Chu biết cô bị cảm nên nhanh chóng pha trà gừng cho cô.
Thần Thần tìm thuốc cảm trong hộp thuốc, còn rót nước ấm cho cô: “Mẹ ăn sáng xong thì ngoan ngoãn uống thuốc nhé”.
“Đại Bảo ngoan” Phong Thiên Tuyết lấy giấy bịt mũi: “Hôm nay mẹ dậy hơi muộn, không còn nhiều thời gian, lát nữa để bà đưa các con lên xe buýt nhé”