Truyện Thiên Tài Tam Bảo - Phong Thiên Tuyết - Dạ Chấn Đình

Chương 205




Chương 205

“Sếp Dạ!” Chủ quán bar chào đón từ xa, cúi người cung kính hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Dạ Chẩn Đình không nói mà ngồi vào vị trí trong góc.

Ánh đèn lúc tỏ lúc mờ chiếu lên người anh như trở nên yếu đi, không dám xâm phạm đến ánh sáng rực rỡ của thần linh.

Chủ quán bar khom lưng đứng bên cạnh đợi lệnh của anh.

Dạ Chẩn Đình châm một điếu xì gà, rít một hơn, lúc này mới chậm rãi hỏi: “Vừa nãy Tiểu Đoạn đến à?”

“Vâng!” Chủ quán bar cúi đầu, không dám che giấu.

“Cậu ấy đầu tư cho cậu ba trăm triệu?” Dạ Chẩn Đình nhướng mày nhìn anh ta.

“Có vài chi nhánh… Chủ quán bar cẩn thận đáp, “Cùng nhau kiếm tiền”

“Cái nơi quái quỷ này của cậu có thể kiếm tiền?” Dạ Chẩn Đình cười khẩy: “Mấy trăm triệu chơi vui thì thôi đi, nếu để tôi phát hiện cậu có âm mưu gì khác.”

Anh ngoắc đầu ngón tay, chủ quán bar vội ghé người lại.

Dạ Chẩn Đình thẳng thừng ấn đầu thuốc lá vào lòng bàn tay anh ta.

Một tiếng shh vang lên, chủ quán bar đau đến nỗi mặt mày méo mó nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà không dám phát ra tiếng.

Phong Thiên Tuyết vừa ngồi xuống thì thấy cảnh này, cô sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch.

Chuyện gì vậy?

Sao Da Chẩn Đình lại bắt đầu gây khó dễ cho người ta rồi?

Ông chủ đó làm gì anh mà anh làm thế với người ta?

“Có thể bắt đầu rồi” DJ lại nhắc nhở.

Phong Thiên Tuyết dời sự chú ý đi, bắt đầu nghiêm túc đánh đàn rồi hát.

Cô hát bài của Taylor Swift, bỗng chốc khiến cả quán bar bùng nổ.

Dạ Chẩn Đình dời mắt từ chủ quán bar lên sân khấu…

Cô gái váy đen trên sân khấu đeo mặt nạ ren màu đen, dáng người nóng bỏng gợi cảm, giữa khuôn mặt có sự thoải mái không bị gò bó, rất đặc biệt!

Không hiểu tại sao nhìn thấy cô, Dạ Chấn Đình lại nhớ đến Phong Thiên Tuyết.

Người phụ nữ đó cũng có một mặt không ai biết đến như vậy từ trong xương?

“Sếp Dạ, đây là rượu ngon tôi cất giữ, anh thử xem?”

Bàn tay bị thương của chủ quán bar run rẩy, cầm lấy rượu mà mình cất kỹ dâng lên cho Dạ Chấn Đình.

“Không cần đâu” Dạ Chẩn Đình đứng dậy rời đi.

Dạ Huy và những người khác đi theo sau.

Chủ quán bar theo sau tiễn họ ra ngoài, bộ dạng bảo sau nghe vậy cực kỳ khiêm tốn.

Phong Thiên Tuyết vừa biểu diễn vừa nhìn bóng lưng Da Chấn Đình, thầm đoán, lẽ nào mục đích anh đến đây là để giày vò ông chủ?

Thôi bỏ đi, không liên quan đến mình!

Biểu diễn một tiếng, tạo ra hiệu quả rất tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.