Truyện Thiên Tài Tam Bảo - Phong Thiên Tuyết - Dạ Chấn Đình

Chương 193




Chương 193

“Sau khi về tôi sẽ đốt thoả thuận trả nợ, cũng sẽ xoá số điện thoại của anh. Sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, anh cũng đừng đến quấy rầy tôi!”

Nói xong Phong Thiên Tuyết chuẩn bị mở cửa rời đi.

“Cô ngủ với tôi rồi lại muốn bỏ đi không chịu trách nhiệm?” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Chẩn Đình truyền đến từ phía sau: “Cô đúng là đồ khốn nạn!”

“Anh muốn thế nào?” Phong Thiên Tuyết nhíu mày nhìn anh: “Cùng lắm thì tôi trả lại tiền cho anh, trước đây anh đã đưa cho tôi tất cả hơn một trăm ngàn… Tôi sẽ trả hết cho anh!”

“Trả tiền là xong à? Vậy còn người tôi thì sao?” Dạ Chấn Đình chậm rãi đi về phía cô, ánh mắt lạnh lùng: “Cô muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, muốn ngủ thì ngủ, ngủ xong lại muốn phủi sạch quan hệ?”

“Anh đừng làm bừa!”

Phong Thiên Tuyết hốt hoảng lùi về phía sau: “Anh động vào tối nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”

“Tôi mới là người nên báo cảnh sát.” Dạ Chấn Đình lạnh lùng nói: “Bất kể là ai, chỉ cần xem đoạn video tối hôm qua đều sẽ tin tối mới là người bị hại!”

“Đồ khốn!” Phong Thiên Tuyết vô cùng phẫn nộ: “Anh cố ý quay lại để uy hiếp tôi?”

“..” Dạ Chẩn Đình cảm thấy cạn lời với mạch não của cô: “Cô nghĩ tôi có thể uy hiếp cô cái gì?”

“Anh..” Phong Thiên Tuyết nhất thời không nói nên lời. Hình như cũng đúng,

muốn người thì cũng đã có được, muốn tiền thì ai cũng biết có nghèo như chó, vắt kiệt cũng không vắt ra được đồng nào.

“Kính koong!”

Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, Phong Thiên Tuyết giật nảy mình.

Dạ Chẩn Đình bước đến mở cửa, cô tưởng anh sẽ động vào mình nên nhanh chóng thu mình trong góc.

Anh ẩn đầu cô bằng một tay để ngăn cô chạy lung tung, tay còn lại mở cửa phòng.

“Dạ..” Nữ bác sĩ ở cửa suýt nữa đã gọi “Dạ Vương”, khi thấy Da Chẩn Đình ra hiệu bằng ánh mắt thì vội sửa lại: “Chào anh, tôi là bác sĩ riêng do giám đốc mời tới”

“Vào đi” Dạ Chấn Đình chỉ vào Phong Thiên Tuyết: “Kiểm tra rồi xử lý thật kỹ vết thương ở cổ và vai trái”

“Vâng” Nữ bác sĩ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc đồng phục bác sĩ và mang theo hộp đựng thuốc, dáng vẻ rất kính cẩn.

“Thế này là thế nào?”

Phong Thiên Tuyết còn đang bối rối đã bị Dạ Chấn Đình ẩn ngồi xuống ghế sofa: “Cô ngoan ngoãn ngồi đây cho tôi, chờ bác sĩ xử lý vết thương cho cô xong, tôi sẽ đưa cô về nhà!”

Phong Thiên Tuyết nghe anh nói thế thì lập tức ngoan ngoãn phối hợp.

Nữ bác sĩ ngồi xổm dưới đất xử lý vết thương rồi bôi thuốc, băng bó lại cho cô: “Cô Phong, vết thương của cô đã hơi viêm, bây giờ tôi sẽ xử lý trước cho cô, hôm nay cô phải uống thuốc chống viêm, nếu sáng mai vết thương vẫn nặng hơn thì phải đến bệnh viện.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn” Phong Thiên Tuyết gật đầu cảm ơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.