Truyện Thiên Tài Tam Bảo - Phong Thiên Tuyết - Dạ Chấn Đình

Chương 19 Làm một chủ nợ tiêu chuẩn




“Một trăm ngàn? Trông cô mặc nguyên cây hàng vỉa hè thế kia, cô trả đủ số tiền này?” Một nữ đại gia nghi ngờ chất vấn.

Phong Thiên Tuyết bị người khác nói đúng chỗ đau, suýt thì bại lộ, nhưng cô phản ứng rất nhanh, lập tức đáp trả.

“Tôi tiết kiệm lâu lắm rồi, để được hưởng thụ đêm xuân cùng anh chàng trai bao cao cấp này mà tôi đã lấy hết tiền lương của một năm ra đấy!”

VietWriter

“Lương cả năm mới được một trăm ngàn?” Mấy nữ đại gia cười nhạo: “Nghèo kiết xác mà cũng đòi chơi trai, đúng là không sợ mất mặt!”

“Thế thì sao? Dù sao đêm nay anh ấy cũng thuộc về tôi.” Phong Thiên Tuyết sờ cơ ngực Dạ Chấn Đình, cố ý khiêu khích bọn họ: “Nhìn body này, đừng nói là một trăm ngàn, dù một triệu tôi cũng sẵn sàng trả!”

Ba nữ đại gia nhìn cơ thể Dạ Chấn Đình lại càng thèm nhỏ dãi, nước miếng sắp chảy ra đến nơi.

Dạ Chấn Đình trừng mắt nhìn Phong Thiên Tuyết, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng nguy hiểm!

Phong Thiên Tuyết không dám nhìn vào mắt anh, thật ra lòng cô đang rất hoảng, nhưng vì kiếm tiền cô đành bất chấp.

“Một triệu thì một triệu.” Một nữ đại gia trong số đó điền chi phiếu xong thì ném cho Phong Thiên Tuyết: “Bây giờ cô có thể cút rồi!”

Đọc nhanh ở VietWriter

“Gấp mười lần rồi đấy.” Một nữ đại gia khác cười khẩy: “Người sống ở tầng lớp dưới đáy xã hội như cô không biết phải cố gắng bao lâu mới kiếm được một triệu. Lần này cô hời to rồi đấy, cút đi.”

“Đúng thế. Tiền trên bàn cũng cho cô luôn, cầm lấy rồi mau cút đi!”

Ba nữ đại gia nôn nóng thúc giục, chỉ ước Phong Thiên Tuyết lập tức biến mất, không cản trở chuyện tốt của mình.

Phong Thiên Tuyết kiểm tra thấy chi phiếu không có vấn đề gì bèn cất đi ngay, cô mở túi, nhanh chóng nhét tiền trên bàn vào đó: “Cút ngay đây, cút ngay đây, ba chị chơi vui vẻ nhé!”

Nói xong, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi…

Nhưng vạt áo sau lưng bị kéo lại, cô quay đầu nhìn thì thấy “con nợ trai bao” đang kéo áo mình, anh nhíu mày trừng mắt nhìn cô: “Cô dám đi thì chết chắc đấy!”

“Ngoan nào, làm việc đi!”

Phong Thiên Tuyết kéo tay anh ra rồi cầm túi đựng đầy tiền bỏ chạy, đầu không ngoảnh lại.

Nhìn bóng lưng chạy trốn của cô, ánh mắt Dạ Chấn Đình dần trở nên u ám, bàn tay cầm ly rượu cũng siết chặt...

Sau khi chạy ra khỏi phòng, Phong Thiên Tuyết dựa lưng vào cửa, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, ba nữ đại gia kia cộng lại cũng gần ba trăm năm mươi cân, không biết “con nợ trai bao” có chịu nổi không.

Biết trước thì cô đã mua thêm vài chai bổ thận!

Phong Thiên Tuyết mở cửa rồi nhìn lén qua khe hở, ba nữ đại gia kia đang tiến lại gần “con nợ trai bao” như bầy sói đói.

Ba tấm lưng dày thịt ấy chắn mất tầm nhìn của Phong Thiên Tuyết, cô không nhìn thấy mặt “con nợ trai bao”.

Trong đầu cô đang tưởng tượng giờ phút này chắc anh đang run rẩy ngồi trên ghế sofa, khóc lóc cầu xin: “Xin các chị tha cho tôi!”

“Haiz…”

Phong Thiên Tuyết thở dài, đóng cửa lại, ôm lương tâm rồi nhanh chân rời đi.

“Trai bao cao cấp, các chị tới rồi, ha ha ha…”

Ba nữ đại gia vừa kích động vừa phấn khích nhào về phía Dạ Chấn Đình.

Dạ Chấn Đình không có phản ứng gì, chỉ là khi anh cụp mắt xuống, ba người “bịch” một tiếng rồi ngã xuống đất!

Sức nặng cực lớn nện xuống mặt đất tưởng chừng như động đất, suýt nữa làm hỏng bàn cà phê.

Nhưng cũng có thể là đã nhận khách thì phải phục vụ tận tình!

Không hiểu sao Phong Thiên Tuyết nghĩ đến đây lại cảm thấy hơi khó chịu…

Dù sao anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, bây giờ rơi vào tình cảnh này thật sự rất rắc rối!

Nhưng nghĩ lại, đây là công việc của anh, hôm nay cô vừa hay gặp phải anh, khi cô không gặp chẳng phải anh cũng hầu hạ nữ đại gia sao?

Thôi, bỏ sự thương cảm vô ích đó và làm một chủ nợ tiêu chuẩn đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.