Chương 164
“Hả?”
Lúc này Phong Thiên Tuyết mới nhận ra là mấy người này đang coi cô là người phụ nữ của Dạ Chẩn Đình.
“Nếu lúc làm việc có gặp chuyện gì khó khăn thì cô có thể lên đến tìm tôi”
Dạ Huy thấp giọng nhắc cô: “Nhưng mà, tốt nhất là cô đừng để những đồng nghiệp khác biết được mối quan hệ giữa cô và sếp Dạ”
“Tôi và anh ấy chẳng có quan hệ gì cả.”
Phong Thiên Tuyết nhanh chân rời đi, tâm trạng lại càng rối bời hơn.
Thôi xong rồi, bây giờ người của Dạ Chấn Đình đều cho rằng cô là người phụ nữ của anh, không đúng, có khi bây giờ tất cả những người đã từng tham gia buổi đấu giá kia đều nghĩ vậy rồi cũng nên.
Dạ Chấn Đình đã bị mất mặt như vậy rồi, nếu như chuyện cô có con bị lộ ra ngoài thì anh sẽ càng mất mặt hơn, rồi còn trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Còn nữa, nếu như anh mà biết chuyện con chip đã mất kia liên quan đến con cô…
Chỉ sợ lúc đó anh sẽ không chỉ bóp chết cô thôi đâu.
Có khi, dù phanh thây, xé xác, nghiền xương có thành tro thì cũng chẳng đủ để anh xả giận mất.
Liệu ba đứa bé có gặp chuyện luôn không?
Phong Thiên Tuyết càng nghĩ càng sợ.
Vừa nãy cô đến văn phòng chủ tịch đã bị lộ rồi, nếu cứ cố vào đó cho bằng được thì cũng không ổn, cô phải nghĩ cách khác để đưa con chip cho anh.
Nhưng mà cô phải dùng cách gì đây?
“Này, cô kia!” Bỗng nhiên có người nói với theo Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu lên theo phản xạ: “Chị gọi tôi à?”
“Đúng rồi, là cô đấy! Lại đây”
Trưởng phòng thư ký ngoài năm mươi tuổi kia vẫy Phong Thiên Tuyết vào.
Phong Thiên Tuyết sợ sệt đi đến, thấy tấm thẻ trên ngực người phụ nữ này có ghi tên “Hùng Mẫn – trưởng phòng thư ký cao cấp”.
“Đưa cốc cà phê này vào phòng họp cho chủ tịch”
Hùng Mẫn đưa khay đựng cốc cà phê đã được pha sẵn cho Phong Thiên Tuyết.
“Tôi?” Phong Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên, Văn Ly đã từng dặn cô rằng những người thư ký cấp thấp như cô không được phép tùy ý ra vào phòng họp, sao Hùng Mẫn lại giao việc quan trọng như vậy cho cô chứ?
“Đúng rồi đấy, chính là cô, mau đi vào đi” Hùng Mẫn quát khẽ.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết đành bưng cốc cà phê đi vào phòng họp.
Một người thư ký lâu năm đứng phía sau Hùng Mẫn, khẽ kéo áo bà ta rồi hỏi nhỏ: “Sao chị lại để cho người mới làm thế?”
chương 165
“Bây giờ chủ tịch đang cáu, tôi mà đi vào kiểu gì cũng chết” Hùng Mẫn ôm ngực, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi: “Lần trước chủ tịch nổi giận, ném một cái cốc khiến Văn Ly chảy cá máu đầu, khâu mất bảy mũi, tôi không muốn bị hỏng mặt đâu”
“Người này mới đến.”
“Vừa nãy cô ta cũng đã làm đổ một cốc nước, không làm nổi việc như vậy thì kiểu gì cũng sẽ bị đuổi việc thôi, thôi thì coi như còn có chút giá trị trước khi bị đuổi đi”.
Phong Thiên Tuyết đi đến lối rẽ, cô nhìn quanh thấy không có ai thì vội vàng lấy con chip từ trong áo ra, cho vào cốc cà phê.
Không còn thời gian nữa rồi, cô đành phải dùng cách này để xem có trả lại được con chip không.
Dù sao thì người pha cà phê cũng không phải là cô, dù sau này có truy cứu trách nhiệm thì cũng không đến lượt cô.
Nghĩ đến đó, Phong Thiên Tuyết gõ cửa phòng họp, sau đó bưng cà phê vào.
“Tôi quyết định tổ chức buổi ra mắt sản phẩm công nghệ mới vào đúng thứ sáu tuần này, không cần phải hoãn” Dạ Chẩn Đình tuyên bố với vẻ ngạo nghễ: “Có ai phản đối gì không?”
“Sếp Dạ.” Thành viên của hội đồng quản trị có mái tóc hoa râm ngồi ngay bên tay phải của Dạ Chấn Đình từ từ lên tiếng: “Hay là đợi khi nào tìm được chip rồi hãng quyết định. Một khi đã công khai tin này ra rồi thì cả thế giới đều sẽ biết, nếu khi đó chúng ta lại đổi sang ngày khác thì sẽ rất xấu hổ đấy!”
“Ông Tưởng không tin tôi à?”
Mặc dù Dạ Chấn Đình vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt của anh lại rất sắc bén.
“Tôi không dám” Mặc dù ông Tưởng nói chuyện rất chậm rãi, còn nở nụ cười rất hiền từ, nhưng ông ta lại rất kiên định với ý kiến của mình: “Tôi chỉ muốn đưa ra một lời đề nghị ổn thỏa hơn thôi.”
Dạ Chấn Đình không nói gì, mặc dù anh vẫn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt anh lại lạnh hẳn xuống.
Những thành viên khác trong hội đồng quản trị không dám thở mạnh.
Lúc này, Phong Thiên Tuyết lại bưng cốc cà phê đi vào, cô sợ sệt đặt cốc xuống trước mặt Dạ Chấn Đình.
“Đưa cà phê cho ông Tưởng.” Dạ Chẩn Đình chẳng buồn nhìn vào cô,
mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông Tưởng, nói với vẻ đầy hàm ý: “Uống trà cũ quen rồi, giờ cũng nên nếm thử loại đồ uống khác.”
“Vâng.” Phong Thiên Tuyết thầm nghĩ thôi chết rồi, nhưng cô cũng chỉ có thể bưng cốc sang cho ông Tưởng.
“Sếp Dạ đã cho thì tôi đây cũng vui vẻ mà nhận thôi.”
Ông Tưởng mỉm cười nhận lấy cốc cà phê, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ, cô trợn ngược mắt lên, bây giờ cô rất muốn nói cho người đàn ông lớn tuổi này rằng trong cà phê có con chip, đừng uống, đừng uống…
Nhưng những lời nói đó lại mắc kẹt trong họng cô, không thể nói ra được thành lời.
“ỰC, ực..”
Chương 166
Ông Tưởng uống một hơi hết sạch cốc cà phê, nhưng khi ông ta uống đến ngụm cuối cùng thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó kẹt vào cổ mình, ông ta “ke” một cái, nhưng sau đó lập tức che miệng lại, không dám nhổ ra.
Bởi vì đây là cà phê mà Dạ Chẩn Đình đã thưởng cho ông ta.
Dạ Chẩn Đình ngồi ngả người trên chiếc ghế da của chủ tịch, ung dung nhìn ông Tưởng.
Dường như anh đang ngồi xem trò hay vậy.
Những thành viên khác của hội đồng quản trị thấy ông Tưởng khó chịu như vậy thì không đành lòng, nhưng họ cũng không dám nói câu nào.
“Ông, nếu ông muốn nhổ ra thì cứ nhổ ra đi” Chỉ có mỗi Phong Thiên Tuyết bạo dạn nói ra câu nói đó, sau đó cô còn vội vàng lấy thùng rác ra: “Nhổ vào đây này.”
Tất cả mọi người đều trợn ngược mắt lên.
Ai lại tuyển người thư ký nhiệt tình mù quáng như này vậy?
Ngu xuẩn thế này mà cũng có thể làm ở tận tầng sáu mươi tám?
Dạ Chấn Đình nheo mắt lại, gân xanh nổi đầy trên trán.
Rốt cuộc thì anh bị chập cái mạch nào vậy? Sao lại đưa của nợ ngu
ngốc này lên tận tầng sáu mươi tám để chọc giận chính mình chứ?
“…”
Ông Tưởng liên tục nôn mửa vào thùng rác, nôn hết cả cốc cà phê vừa uống xong.
Lúc này thì vẻ mặt Dạ Chấn Đình lại càng trầm xuống hơn, như những đám mây đen trước lúc trời sắp mưa to vậy.
Tất cả mọi người đều lo lắng đến mức toát cả mồ hôi, có mấy người đã bắt đầu lấy khăn tay ra lau mồ hôi, lúc thì nhìn biểu cảm của Dạ Chẩn Đình, lúc thì lại cúi xuống nhìn ông Tưởng đáng thương.
“Đúng rồi, đúng rồi, nôn ra thì tốt rồi.”
Phong Thiên Tuyết một tay cầm thùng rác, tay còn lại thì vuốt lưng cho ông Tưởng, chỉ mong rằng ông ta có thể nhổ con chip ra.
Nhưng ông ta nên cả buổi cũng chỉ có mỗi cà phê, không hề thấy con chip đầu.
“Phong Thiên Tuyết, cô đang làm cái quái gì thế?” Hùng Mẫn vào phòng họp thấy cảnh đó thì cuống quýt quát lớn: “Sao còn chưa cút xuống?”
“Tôi.”
“Mau đi ra ngoài.”
Phong Thiên Tuyết còn định nói gì đó nhưng Văn Ly vội vàng nháy mắt với cô, nên cuối cùng cô cũng chỉ đành phải đi ra ngoài.
Nhưng cô đi được vài bước thì đằng sau có tiếng rầm vang lên, sau đó mọi người hốt hoảng kêu lớn: “Trời ơi, ông Tưởng.”
Phong Thiên Tuyết quay lại nhìn thì thấy ông Tưởng nằm vật dưới đất, hai tay túm chặt vào cổ, mặt mày tím tái, mắt trợn ngược, đầu lưỡi cúng lại….
Chương 167
Cảnh này nhìn giống hệt lúc Tiểu Tứ Bảo nuốt phải con chip!
Thôi xong, chip bị kẹt vào yết hầu rồi.
Phong Thiên Tuyết chỉ cảm thấy hối hận muốn chết, nếu như ông ta có chuyện gì bất trắc thì cô sẽ không bao giờ tha thứ nổi cho bản thân nữa.
“Mau gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu!”
Phòng họp lập tức loạn lên.
Mặc dù vẻ mặt Dạ Chẩn Đình vẫn rất nghiêm trọng nhưng anh bình tĩnh như cũ: “Mau gọi Lôi Vũ đến!”
“Vâng!”
“Sao lại như thế chứ?” Các thành viên hội đồng quản trị sợ hãi.
“Sếp Dạ, mặc dù bình thường ông Tưởng làm việc rất cố chấp, nhưng anh không thể cư xử như vậy được” Một thành viên lớn tuổi nọ trong hội đồng quản trị run run nói: “Những người này đều đã đi theo ông nội anh mấy chục năm trời rồi, chúng tôi đã dành cả đời mình cho Da Thị rồi, sao anh lại ra tay chỉ vì không hợp ý kiến với ông ấy chứ!”.
“Đúng đấy, sếp Dạ, cậu không thể đối xử với ông Tưởng như vậy. được, độc ác quá” Hai thành viên lớn tuổi khác của hội đồng quản trị rơm rớm nước mắt lên án: “Bình thường cậu làm việc tàn độc thì thôi không nói làm gì, nhưng không thể làm vậy với người của mình được.”
“Tôi muốn gọi điện cho chủ tịch hội đồng quản trị cũ”.
Một thành viên lớn tuổi của hội đồng quản trị kích động gọi điện thoại.
Dạ Chấn Đình tức đến mức tái cả mặt, chuyện quái quỷ gì vậy, anh chỉ ban thưởng cho ông Tưởng một cốc cà phê mà thôi, vậy mà mấy người này lại nghi ngờ là anh muốn hạ độc ông ta?
“Ai pha cà phê vậy?” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng quát lớn.
“Cô ta, cô ta pha đấy” Hùng Mẫn lập tức chỉ vào Phong Thiên Tuyết.
“Tôi?” Phong Thiên Tuyết đang định giải thích, nhưng thấy ông Tưởng đã bắt đầu sùi bọt mép, trợn ngược mắt lên thì cô không nghĩ được quá nhiều, vội vàng xông đến nghĩ cách để cứu ông ta.
“Cô lại muốn làm gì nữa? cút ra!”
Hùng Mẫn định đẩy Phong Thiên Tuyết ra, nhưng lại bị Văn Ly cản lại.
Phong Thiên Tuyết kéo tay ông Tưởng ra, giữ cằm ông ta lại, sau đó thò ngón tay dài nhất của mình vào miệng ông ta để gảy con chip ra ngoài.
“Này, cô đang làm gì thế? Đừng có làm loạn!” Mấy thành viên hội đồng quản trị khác hoảng hốt: “Mau kéo cô ta ra!”
Mấy vệ sĩ đứng nhìn Dạ Chấn Đình.
“Để cô ấy thử đi.” Dạ Chấn Đình nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết.
“Kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút nào.”
Phong Thiên Tuyết đã chạm được tay vào con chip rồi, nhưng cô không dám gảy mạnh, sợ làm xước yết hầu của ông Tưởng.
Chương 168
Vì quá khó chịu nên ông Tưởng ra sức giãy giụa, còn đánh cả vào phần vai bị thương của Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết, cố gắng nhịn đau, gảy tiếp.
Lúc này, ông Tưởng vung tay, đánh vào phần cổ bị thương của Phong Thiên Tuyết, Phong Thiên Tuyết đau đến mức run cả tay, nào ngờ cũng vì thế mà lại đẩy con chip xuống.
“We”
Ông Tưởng nôn ọe thêm một lúc nữa thì bình tĩnh trở lại, mặc dù vẫn đang thở gấp, nhưng nhìn ông ta không còn khó chịu như lúc nãy nữa, ánh mắt cũng dần trở nên bình thường lại.
“Ông Tưởng, ông ổn chứ?” Hai thành viên lớn tuổi của hội đồng quản trị kích động đi đến.
“Khá hơn nhiều rồi.” Ông Tưởng thở dốc, yếu ớt nói: “Vừa nãy… có thứ gì đó… kẹt vào họng tôi, suýt nữa thì khiến tôi bị… nghẹn chết”
“Cũng may là… có cô gái này… cứu tôi!”
Ông ta chỉ vào Phong Thiên Tuyết: “Cảm ơn cô”
“Không, không có gì.” Phong Thiên Tuyết máy móc mỉm cười: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào rồi ạ? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”.
Cô biết, trời xui đất khiển, bây giờ ông Tưởng đã nuốt con chip vào bụng rồi thì tiếp theo ông ta cũng sẽ giống Tiểu Tứ Bảo mà thôi.
Dạ Chẩn Đình nhìn Phong Thiên Tuyết một lúc lâu với ánh mắt rất phức tạp.
“Không sao, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi” Ông Tưởng lắc đầu.
“Sao trong cà phê lại có thứ gì đó chứ? Rốt cuộc đó là gì vậy?” Có một thành viên của hội đồng quản trị đưa ra nghi vấn.
“Các vị, tôi sẽ điều tra thật rõ ràng chuyện này rồi đưa cho mọi người
một câu trả lời thỏa đáng” Dạ Chấn Đình tuyên bố: “Dạ Huy, lập tức phong tỏa toàn bộ công ty, kiểm tra video giám sát, một tiếng sau quay lại trả lời tôi”
“Vâng!” Dạ Huy lập tức đi làm việc.
Phong Thiên Tuyết thầm kêu chết dở, có camera giám sát, vậy có quay được cảnh cô cho con chip vào cà phê không?
Lúc này Lôi Vũ cũng dẫn các nhân viên y tế đến nơi, sau khi kiểm tra sơ bộ cho ông Tưởng theo lời dặn của Dạ Chấn Đình, cô lập tức báo cáo.
“Lúc uống cà phê, ông Tưởng đã uống phải thứ gì đó rất sắc nhọn, bị
mắc vào cổ họng, sau đó đã nuốt xuống rồi, còn cụ thể là vật gì thì phải chụp X-quang thì mới biết được.”
“Dẫn ông Tưởng đến bệnh viện để chụp X-quang và chữa trị đi” Dạ Chẩn Đình ra lệnh.
“Vâng.” Lôi Vũ gật đầu.
Nhân viên y tế vội vàng đẩy xe lăn đến, đỡ ông Tưởng ngồi lên đó.
Hai nhân viên lớn tuổi của hội đồng quản trị cũng lo lắng, muốn đi theo.
Trước khi rời khỏi phòng họp, ông Tưởng quay lại nói với Dạ Chấn Đình: “Sếp Dạ, cô gái này.”
Ông ta chỉ vào Phong Thiên Tuyết: “Là ân nhân cứu mạng của tôi, mong anh đừng làm khó cô ấy”
“Yên tâm đi” Dạ Chẩn Đình chỉ nhếch mép cười khẩy.
Phong Thiên Tuyết hơi rùng mình, cô cảm thấy nụ cười này thật đáng sợ.
Một tiếng sau, Dạ Huy mở video giám sát trong máy tính ra rồi tuyên bố trước mặt tất cả mọi người: “Tôi đã điều tra ra rồi, cà phê là do Hùng Mẫn pha, sau đó bà ấy sợ sếp Dạ nổi giận rồi cáu với mình nên đã bảo Phong Thiên Tuyết đưa vào phòng.”
“Thế trong cà phê là gì vậy?” Thành viên của hội đồng quản trị mạng hỏi.
“Cái này.”
“Là chip X đã bị mất!” Dạ Chấn Đình giơ tấm phim X-quang chụp dạ dày của ông Tưởng mà Lôi Vũ đã đưa đến rồi tuyên bố: “Tôi đã nói rồi mà, trong hôm nay, chip X sẽ quay về!”.
“Hả?” Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng, chuyện này đúng là như kiểu gặp ma vậy.
Trong bệnh viện, y tá cầm thuốc xổ rồi dỗ ông Tưởng uống: “Ông Tưởng, ông nghe lời chúng tôi đi, uống thuốc này xong là có thể đưa chip ra ngoài rồi”
“Ông Tưởng, ông cứ uống đi, cả Thịnh Thiên, thậm chí là cả Dạ Thị đều đang trông chờ bãi phần này của ông đấy!”
Ông Tưởng hơi giật giật khóe môi, khóc không ra nước mắt.