Chương 159
Phong Thiên Tuyết đi đến phòng quản lý nhân sự ở tầng mười ba, quản lý phòng nhân sự đích thân đi ra làm thủ tục chuyển công tác cho cô.
Thái độ này, trông khác hẳn với vẻ kênh kiệu vênh váo lần trước!
Phong Thiên Tuyết cảm thấy hơi bồn chồn, chuyện gì vậy? Cháu của rùa đổi tính rồi à?
Quản lý cười rồi đưa quyết định thuyên chuyển cho cô: “Tiểu Phong à, sau này thăng chức rồi thì để ý đến nhau nhiều hơn nhé
“Hả?”
Phong Thiên Tuyết chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, cô đưa tay ra nhận lấy giấy chuyển công tác, khi nhìn đến chức vị mới của mình thì cô trợn ngược mắt lên:
Văn phòng chủ tịch?
Cô bị điều đến văn phòng của chủ tịch?
Chuyện này có thật không vậy?
Hay là cô bị hoa mắt rồi?
“Tiểu Phong” Lúc này Đại Vệ vỗ vai cô: “Quản lý Trần bảo tôi đưa đồ của cô lên, lúc này tôi còn chưa kịp chúc mừng cô thì cô đã đi mất rồi. Chúc mừng cô nhé!”
“Cảm ơn.” Phong Thiên Tuyết đáp lại theo phản xạ, sau đó cô còn hỏi lại: “Có phải là tôi nhìn nhầm rồi không? Tôi bị điều đến văn phòng chủ tịch thật à?”
“Đúng đấy, sếp Huy đã tự mình xuống căn dặn đấy” Quản lý nói với vẻ tha thiết: “Tiểu Phong à, vận may của cô đến rồi, sau này kiểu gì cũng sẽ thăng chức tiếp thôi”.
“Ha ha ha..” Phong Thiên Tuyết cười xấu hổ, sau đó kéo Đại Vệ rời đi.
“Tiểu Phong, vết thương của cô sao rồi? Hình như tay cô vẫn chưa khỏi hẳn đúng không? Tôi thấy trên cổ cô vẫn còn quấn băng kia kìa, cô còn đau không?” Đại Vệ ân cần thăm hỏi.
“Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn anh Đại Vệ”
Phong Thiên Tuyết cảm thấy Đại Vệ mới là người ngây thơ nhất ở công ty này,
đồng thời anh ta cũng là người bạn đáng tin cậy nhất.
“Không sao là tốt rồi, để tôi chuyển đồ giúp cô. Cô lấy thẻ nhân viên mới ra để quẹt thang máy đi.”
“Vâng.”
Cuối cùng thì cũng không cần phải leo bộ nữa, giờ cô có thể dùng thẻ nhân viên của mình quẹt thang máy rồi lên thẳng tầng thứ sáu mươi tám rồi.
Phong Thiên Tuyết nhìn thang máy từ từ lên từng tầng một, thầm có cảm giác rất vinh dự, dường như việc thang máy đi qua các tầng đang đại diện cho việc cuộc sống của cô được nâng tầm thêm một bước vậy.
Sau khi đến văn phòng của chủ tịch thì có nhân viên đi ra đón Phong Thiên Tuyết, dẫn cô đến chỗ làm việc mới.
Bàn lễ tân để tiếp khách ngay gần cửa thang máy ở tầng sáu mươi tám, trước phòng làm việc của chủ tịch.
Thấy chức vị mới của mình, Phong Thiên Tuyết liền trợn mắt lên.
Cô biết, ở Thịnh Thiện, gần cửa thang máy ở các tầng đều có một bàn lễ tân riêng, công việc của họ thường là kiểm tra danh tính và mục đích của các vị khách đến tập đoàn, sau đó thông báo cho những nhân viên tương ứng ở tầng đó đi ra ngoài để bàn chuyện.
Nói văn vẻ thì đây là thư ký sơ cấp, nói khó nghe thì là bảo vệ của tầng sáu mươi tám.
Hay còn có cách gọi khác nữa là thư ký thấp cấp nhất của chủ tịch.
“Tiểu Phong, chúc mừng cô, tôi xuống trước đây, cô làm việc tốt nhé”
Đại Vệ Vỗ vai Phong Thiên Tuyết rồi mỉm cười rời đi.
Chương 160
Một người ngây thơ như anh ta chỉ cảm thấy đây là một công việc rất vẻ vang.
Nhưng Phong Thiên Tuyết thì lại thầm cảm thấy hơi thất vọng, thật ra thì công việc mới này của cô chỉ khác bảo vệ ở một chỗ là đi bộ ít hơn mà thôi.
“Phong Thiên Tuyết, chào mừng cô!”
Người phụ trách việc huấn luyện người mới là một thư ký cao cấp ngoài bốn mươi tuổi, là một chị gái rất sáng sủa, có kinh nghiệm tên là Văn Ly:
Giọng nói của cô ấy rất nghiêm túc nhưng vẫn có vẻ thân thiết, lúc này cô ấy đang nói cho Phong Thiên Tuyết nghe về một số việc quan trọng.
“Sau đó tôi sẽ bảo một đồng nghiệp khác đến hướng dẫn cô về những gì cô cần làm ở vị trí làm việc mới này, cô hãy học tập cho tốt, mong là cô sẽ sớm vào cương vị của mình”
“Trừ việc thay đổi cương vị thì tiền lương của cô cũng sẽ được tăng lên từ tám nghìn thành mười tám nghìn, sau khi được nhận làm nhân viên chính thức thì sẽ là hai mươi lăm nghìn, cô sẽ được nhận làm nhân viên chính thức sau một tháng kể từ ngày hôm nay”
“Gì cơ?” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên: “Chị nói là sau khi được nhận làm nhân viên chính thức thì lương của tôi sẽ là hai mươi lăm nghìn à? Tôi không nghe nhầm chứ?”
“Không” Văn Ly mỉm cười: “Bây giờ cô là nhân viên mới, sau này cứ từ từ mà học tập, tiền lương sẽ còn tăng lên nữa. Sếp Dạ luôn đối xử rất tốt với các nhân viên của mình”.
“Vâng, vâng, tôi sẽ học tập thật chăm chỉ, cảm ơn cô!”
Phong Thiên Tuyết nắm chặt tay lại, ra hiệu cố lên với bản thân mình.
Nụ cười trên gương mặt cô lúc này xán lạn y như ánh mặt trời ngoài cửa sổ vậy.
Lúc này, cô nhớ đến Dạ Chẩn Đình, cô sẽ không bao giờ gọi người đó là ma quỷ, là đồ hèn hạ nữa, từ nay anh sẽ là Dạ Đáng Yêu.
Hôm nay, Phong Thiên Tuyết dành cả ngày để học tập những việc cần làm ở chức vị mới, mãi đến bốn giờ chiều cô mới nghỉ giải lao.
Văn Lỵ dẫn cô đi đưa tài liệu vào phòng họp, trên đường đi, cô ấy trịnh trọng dặn dò cô.
“Đặt tài liệu xuống bàn xong là phải rời đi ngay, không được quấy rầy cuộc họp của hội đồng quản trị
“Làm việc phải nhẹ nhàng, không được tạo ra tạp âm”.
“Mấy ngày nay tâm trạng chủ tịch không được tốt lắm, cô đừng có chọc tức sếp. Nếu không là cả công ty sẽ phải chịu khổ teo đấy.”
“Vâng” Phong Thiên Tuyết ôm hộp tài liệu đi theo sau Văn Ly.
Văn Ly gõ cửa, sau khi được cho phép, cô ấy lập tức dẫn Phong Thiên Tuyết đi vào phòng họp.
Mở cửa ra, Phong Thiên Tuyết đã bị cảnh trước mắt dọa sợ, căn phòng này có trần nhà cao khoảng chừng năm, sáu mét, màu sắc trang nhã, vừa nghiêm túc lại vừa trang nghiêm, khiến mọi người có cảm giác áp lực, khó thở.
Chương 161
Hai bên bàn dài là các thành viên của hội đồng quản trị, ai nấy đều mặc vest chỉnh tề, đa số đều là những người lớn tuổi, chỉ có hai người còn khá trẻ.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, người thì nhìn chằm chằm vào các loại giấy tờ tài liệu trước mặt, có người thì nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.
Tất cả mọi người đều đã đến đủ, chỉ có mỗi ghế của chủ tịch là còn trống…
Dạ Chấn Đình còn chưa đến.
Phong Thiên Tuyết và Văn Ly cùng nhau đặt tài liệu lên bàn, ngoài ra còn có một thư ký cao cấp khác đang phụ trách việc chia tài liệu mới cho các thành viên hội đồng quản trị.
Một người thư ký cao cấp nào đó, bảo Phong Thiên Tuyết thu dọn các tài liệu cũ và những thứ thừa thãi trên bàn đi, sau đó gọi Văn Ly đến để phát tài liệu mới.
Phong Thiên Tuyết đang thu dọn đồ đạc thì nghe thấy thành viên hội đồng quản trị ngồi sau lưng cô nói: “Nếu không tìm lại được chip X thì phải tạm thời hoãn lại việc ra mắt các sản phẩm công nghệ mới rồi”
“Sao bảo là vẫn đang hợp tác với cảnh sát, tiến hành trục vớt ở biển Nam Tước cơ mà? Vẫn chưa có tin gì sao?”
Người khác lên tiếng hỏi.
“Hầy, có tin đã tốt… Thành viên hội đồng quản trị có mái tóc hoa râm thở dài: “Mỗi ngày phải trả mấy chục triệu để trục vớt đấy, tìm bảy tám ngày rồi mà vẫn chưa có tin gì cả.”
Nghe người đó nói vậy, Phong Thiên Tuyết sợ đến mức run người, má ơi, phí trục vớt mỗi ngày là mấy chục triệu lận, vậy tức là mấy ngày qua đã phải chi hơn trăm triệu rồi à?
“Ông Mã, ông Đổng, hai người đừng lo, chủ tịch đã đích thân ra trận rồi, kiểu gì cũng sẽ tìm lại được con chip đó thôi”
Một thành viên khá trẻ tuổi của hội đồng quản trị ngồi gần đó lên tiếng an ủi.
“Đúng đấy, hôm qua lúc báo cáo với chủ tịch, tôi nghe loáng thoáng thấy sếp bảo Dạ Huy để điều tra mấy đứa bé gì đó, hình như đang định ra tay theo kiểu khác.”
“Mấy đứa bé? Có ý gì vậy?”
Phong Thiên Tuyết không thể nghe nói câu tiếp theo nữa, bây giờ cô đang run lên vì sợ, nếu như Dạ Chấn Đình tìm được đến nhà cô thì tôi mất…
Không được, cô phải trả lại con chip ngay trong hôm nay!
“Tiểu Phong, Tiểu Phong!”
Giọng nói của Văn Ly vang lên, Phong Thiên Tuyết lại càng hoảng hơn, tay cô run run, không cẩn thận gạt vào cốc trà bên cạnh, làm rơi nó xuống đất.
Một tiếng “choáng” vang lên.
“Xin lỗi, xin lỗi..”
Phong Thiên Tuyết vội vàng ngồi xổm xuống dọn dẹp.
Các thành viên hội đồng quản trị quay lại nhìn, không vui nhíu mày lại.
“Sao lại thế?”
Trưởng phòng thư ký là một người ngoài năm mươi tuổi, bà ta quát khẽ: “Mau đi ra ngoài”
“Xin lỗi chị Hùng, cô ấy là người mới, tôi sẽ huấn luyện lại ạ”.
Văn Ly vội vàng xin lỗi rồi dẫn Phong Thiên Tuyết rời đi.
Phong Thiên Tuyết cúi người xin lỗi mọi người sau đó vội vàng đuổi theo Văn Ly.
Chương 162
Hai người vừa đi đến cửa thì bỗng nhiên cánh cửa lớn của phòng họp được mở ra.
Hai người vệ sĩ bước vào trước, sau đó Dạ Chẩn Đình mặc âu phục màu đen đi vào, dáng người cao ngất và khí thế mạnh mẽ trên người anh khiến cho
mọi người có cảm thấy khó thở vì sợ hãi.
Phong Thiên Tuyết thấy anh thì chỉ thấy có tật giật mình, cực kỳ bối rối.
“Chủ tịch!” Văn Ly cung kính chào hỏi, đồng thời còn kéo Phong Thiên Tuyết đứng sang một bên.
Phong Thiên Tuyết chỉ cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh, cô chẳng kịp nghĩ gì nhiều, chỉ có thể cẩn thận nhìn lén về phía Dạ Chấn Đình, thầm đoán xem bây giờ anh đã điều tra đến nhà cô chưa.
Vẻ mặt Dạ Chấn Đình rất lạnh lùng, anh không chớp mắt, cũng chẳng nhìn về phía cô mà cứ thế đi thẳng về ghế ngồi của chủ tịch.
“Chủ tịch!”
Các thành viên của hội đồng quản trị cung kính chào hỏi.
Mà toàn bộ những nhân viên khác trong phòng cũng cúi đầu xuống chào anh.
Dạ Chấn Đình gật đầu đáp lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế màu đen của chủ tịch
Văn Ly kéo Phong Thiên Tuyết, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Vào khoảnh khắc bước chân ra khỏi văn phòng, Phong Thiên Tuyết nghe thấy giọng nói của Dạ Chấn Đình vang lên: “Các thành viên của hội đồng quản trị cứ yên tâm, tôi đã điều tra ra được vị trí hiện tại của con chip rồi, tôi sẽ lấy nó về trước sáng mai”.
“Tốt quá!”
Các thành viên của hội đồng quản trị vỗ tay hoan hô.
Phong Thiên Tuyết chỉ có cảm giác tê hết cả da đầu, thôi xong rồi, xem ra cấp dưới của Dạ Chấn Đình lại tìm thấy ba đứa bé con, chắc chắn là lần này thân phận của ba đứa sẽ bị lộ mất…
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
“Phong Thiên Tuyết, cô đang làm gì thế?” Văn Ly nghiêm túc quát khẽ: “Đang trong giờ làm việc mà cô cứ như mất hồn vậy? Nếu cô cứ thế này thì không thể làm việc ở văn phòng của chủ tịch quá một ngày đầu”
“Xin lỗi, tôi.”
“Vào nhà vệ sinh rửa mặt, điều chỉnh lại tâm trạng rồi đến phòng đào tạo để gặp tôi.”
“Vâng, cảm ơn chị Văn”
Phong Thiên Tuyết vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thấy trong này không có ai, cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho thím Chu.
“Alo, cô chủ.”
“Thím Chu, trong nhà sao rồi?”
“Hả? Sao gì cơ?”
Thím Chu không hiểu gì cả:
“Tôi đang luộc đậu đỏ, định tối nay nấu đồ ngọt cho mọi người ăn.”
“Không phải, ý tôi là..”
Phong Thiên Tuyết đang định hỏi cụ thể hơn, nhưng rồi cô nghĩ lại, nếu thím Chu đã có tâm trạng để nấu đồ ngọt rồi thì chứng tỏ trong nhà cũng chẳng có chuyện gì quá nghiêm trọng.
Vậy nên cô cũng đổi lại cách nói chuyện:
“Không sao là tốt rồi, tôi cúp máy trước đây.”
“Ừ” Thím Chu đang mải nấu nướng, cũng không để ý quá nhiều đến sự khác thường của cô.
Chương 163
Phong Thiên Tuyết nghĩ, nếu bên phía thím Chu không có vấn đề gì, giáo viên
nhà trẻ cũng không gọi điện đến, chứng tỏ là người của Dạ Chấn Đình chưa tìm đến đó. Có lẽ, mấy người này vẫn còn đang chuẩn bị để ra tay…
Dù thế nào thì miễn là họ chưa đến nhà cô thì có nghĩa là cô vẫn còn thời gian.
Phong Thiên Tuyết sờ ngực mình, chiếc hộp nhỏ màu đen đựng chip đang được giấu ngay trong áo cô.
Bây giờ nhân lúc mọi người đang đi họp, các nhân viên đều đang chờ ở bên phía phòng họp, bên ngoài không có ai, cô phải mau tranh thủ cơ hội này để trả con chip lại.
Nghĩ đến đó, Phong Thiên Tuyết đi ra khỏi nhà vệ sinh, lén lút đi về phía văn phòng chủ tịch.
Con đường đến đó rất thuận lợi, mặc dù trên đường đi cô có gặp hai đồng nghiệp đang trực ban, nhưng họ cũng chỉ nhìn cô chứ không nói gì cả.
Chẳng mấy chốc, Phong Thiên Tuyết đã đến trước cửa văn phòng của chủ tịch, cô đưa tay ra đẩy cửa, nhưng bỗng nhiên khóa cửa điện tử lại phát ra tia cảm ứng hồng ngoại, trên màn hình hiện ra dòng chữ tiếng Anh, nhắc nhở cô phải dùng vân tay để mở cửa.
Phong Thiên Tuyết thầm tự mắng mình đúng là ngu như bò, văn phòng chủ tịch là nơi nào chứ, cô muốn vào là vào chắc?
“Xin nhập mật mã!” Bỗng nhiên khóa cửa điện tử phát ra tiếng nhắc nhở.
“Mật mã?” Phong Thiên Tuyết nhập số điện thoại di động của Dạ Chẩn Đình
để thử vận may của bản thân.
“Bip bip!”
“Sai mật khẩu!”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Phong Thiên Tuyết thầm hoảng sợ, thôi xong rồi, không phải là số điện thoại, chẳng lẽ là sinh nhật?
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì cánh cửa bỗng phát ra tiếng cảnh báo..
Phong Thiên Tuyết lại càng hoảng sợ hơn, có cuống quýt chạy trốn, nhưng mới chạy được vài bước thì cô đã bị bảo vệ chặn lại rồi.
“Ha ha, ha ha.”
Tim Phong Thiên Tuyết loạn nhịp, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cô nở nụ cười xấu hổ, định dùng cách này để che đi sự chột dạ của mình: “Nếu tôi nói là tôi chỉ đi ngang qua rồi vô tình chạm phải khóa điện tử này thì hai anh có tin không?”
Hai người bảo vệ lạnh lùng lắc đầu.
“Tôi, tôi thật sự.”
Phong Thiên Tuyết còn đang định nói gì đó thì bảo vệ đã đứng tránh sang hai bên, sau đó cung kính cúi đầu xuống: “Mời cô Phong”
Phong Thiên Tuyết ngẩn ra, cô nghe nhầm à? Tại sao hai người bảo vệ mặt liệt này lại không bắt cô, đã vậy lại còn đối xử với cô cung kính như thế?
“Sao thế?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Dạ Huy.
“Tôi…”
“Cô Phong, sếp Dạ đang họp” Dạ Huy nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn là xung quanh không có ai thì anh ta mới nói khẽ: “Cô tìm anh ấy à? Để tối đi.”