Chương 154
Lúc này, hai luồng sáng chói mắt đột nhiên chiếu thẳng đến làm cậu thiếu niên không mở mắt nổi.
Phong Thiên Tuyết vô thức nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng xe phanh gấp, còn có tiếng la hét phẫn nộ của mấy cậu thiếu niên này: “Mẹ kiếp, làm tôi giật mình. Thằng nào muốn chết đấy?”
Ngay sau đó là tiếng tấn công bằng nắm đấm và tiếng kêu thảm thiết của các cậu thiếu niên…
Bên tại cô có tiếng gió, còn cảm giác được chấn động do có người ngã xuống đất nữa.
Những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt…
Phong Thiên Tuyết vô cùng sợ hãi. Đợi đến khi cô mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi kinh ngạc đến ngây người!
Bốn cậu thiếu niên kia đã nằm trên mặt đất, lăn lộn kêu la thảm thiết.
Đặc biệt là cậu thiếu niên đứng bên cạnh đã động tay động chân với Phong Thiên Tuyết bị bẻ gãy hai tay, bây giờ đang vừa lăn lộn vừa gào khóc thảm thiết…
Mà trước mắt cô, người đàn ông áo đen đeo mặt nạ đứng ngược sáng, ngạo nghễ như một con sói hoang nhìn kẻ yếu dưới chân, lạnh lùng thốt ra hai từ: “Vô dụng!”
Phong Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn anh, không hiểu sao trong đầu chợt hiện lên bóng dáng của Dạ Chẩn Đình.
Cho dù hai người mặc quần áo theo phong cách hoàn toàn khác nhau, thân phận cũng không giống nhau nhưng trong giây lát, cô lại thấy khí phách cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng còn có giọng nói này đều tương tự một cách lạ thường…
“Sao cô lại đứng ngây người ra đấy?”
Dạ Chẩn Đình gõ một cái vào đầu Phong Thiên Tuyết và ôm cô nhét vào trong xe, sau đó vội vàng lái xe đi như bay.
Trong đầu Phong Thiên Tuyết vẫn còn hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, giống quá, giống quá đi mất…
“Cô là heo à?” Dạ Chấn Đình buồn bực phẫn nộ hét lên, “Cô bị người đùa giỡn còn đứng ngây ra đó à?”
“Vậy anh bảo tôi phải làm gì chứ? Tôi đầu đánh lại chúng. Phong Thiên Tuyết uất ức nói, “Hơn nữa tôi còn bị thương đấy.”
“Thật vô dụng!” Dạ Chẩn Đình khẽ mắng.
“Ôi, tôi cũng không bị tổn hại gì” Phong Thiên Tuyết thuận miệng nói, “Nhưng… có phải anh ra tay quá tàn nhẫn không?”
“Sao hả?” Dạ Chấn Đình lập tức sa sầm mặt xuống, “Cô còn đau lòng cho chúng à? Xem ra tôi đã quấy nhiễu chuyện tốt của cô nhỉ?”
“Anh nói gì vậy..”
“Có cần tôi đưa cô quay lại vui vẻ với mấy thằng nhóc lưu manh kia không?”
Chương 155
Giọng điệu Dạ Chấn Đình sặc mùi thuốc súng.
“Anh lên cơn thần kinh gì vậy?” Phong Thiên Tuyết chợt vỗ vào gáy anh, “Anh dám nói chuyện với tôi như vậy à? Anh muốn chết sao?”
“Cô..”
“Anh nên hiểu rõ, tôi là bà chủ của anh, anh chỉ là trai bao thôi!”
Dạ Chẩn Đình đang muốn nổi giận thì Phong Thiên Tuyết kiêu căng kêu lên những lời này, làm anh lập tức nhận rõ thân phận của mình.
Bây giờ anh không phải là Dạ Vương mà là vua trai bao!
“Ba ngày không đánh lại muốn leo lên mái nhà lật ngói rồi!” Phong Thiên Tuyết trừng mắt nhìn anh hùng hổ nói, “Xem ra bình thường tối quá tốt với anh, chiều anh tới mức anh lớn lối như vậy, còn dám nói móc tôi à?”
“Đủ rồi, đừng nói mãi nữa.”
Dạ Chẩn Đình rít lên những lời này, tay siết chặt vô lăng.
Người phụ nữ chó má này vừa từ chối anh, bây giờ lại đánh anh, nếu không phải anh sợ bị lộ thân phận thì xử cô ngay bây giờ rồi.
“Hừ!” Phong Thiên Tuyết trừng mắt nhìn anh rồi lấy điện thoại di động ra sạc pin trong xe.
Trong đầu cô đang suy tính, chắc anh ta không phải là Dạ Chẩn Đình nhỉ?
Loại người đàn ông cao quý như Dạ Chấn Đình bị tôi vỗ một phát như vậy
còn không nhảy dựng lên bóp chết tôi à?
Tôi mới vừa đánh vừa mắng anh ta, anh ta chỉ cau có chứ không dám đánh một phát rắm nào.
Nhưng vừa rồi khi vua trai bao cứu người đẹp, khí phách đó thật sự rất giống, hơn nữa bây giờ cùng nghe càng cảm thấy giọng nói cũng giống…
Còn nữa, hai người bọn họ đều thích đuổi người xuống xe, còn thích đá mông người khác từ phía sau.
Phong Thiên Tuyết nghĩ tới đây thì kích động, tiếp tục thử thăm dò: “Anh cứ đeo mặt nạ làm gì? Ở đây đâu phải Dạ Sắc, cũng không có nữ đại gia nào chọn anh, anh còn đeo mặt nạ giả thần bí như vậy mà không thấy mệt sao?”
Cô nói xong giơ tay muốn tháo mặt nạ của anh…
“Này!” Dạ Chẩn Đình kéo tay cô ra và quát lạnh, “Cô đừng động loạn!”
“Sao vậy?” Phong Thiên Tuyết càng nghi ngờ hơn, “Sao anh không cho tôi xem?”
“Nói nhảm!” Dạ Chẩn Đình lạnh lùng nói, “Tôi để có nhìn thấy mặt tôi, chẳng phải sẽ bị cô lừa bịp tống tiền cả đời à? Đã xong chưa?”
“Ở..” Phong Thiên Tuyết không còn lời nào chống đỡ.
Tại cô nhận ra hình xăm trên lưng anh, ép anh ký vào thỏa thuận trả nợ nên. bây giờ anh phải chia cho cô một nửa thu nhập mỗi ngày.
Chương 156
Nửa kỳ hạn khó khăn lắm mới qua, chỉ cần anh chịu đựng thêm một thời gian nữa là có thể được giải thoát.
Dù sao cô cũng không biết hình dáng của anh, cho dù sau này có gặp phải ở trên đường cũng không nhận ra được.
Nhưng… nếu để cho cô nhìn thấy mặt anh, có lẽ sẽ thật sự dây dưa không rõ mất…
Nói vậy hình như cũng hợp tình hợp lý…
Lẽ nào có thật sự suy nghĩ nhiều?
“Nếu không phải bốn năm trước tôi động vào cô lại hại có sảy thai, tôi sẽ không chơi với cô đâu!”
Dạ Chẩn Đình nói thêm một câu có vẻ tình sâu ý nặng.
Đêm đó anh bị người ta bỏ thuốc, mơ mơ màng màng mà ngủ với cô, hơn nữa còn hung hăng như con thú, không hề thương tiếc…
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ dáng vẻ cô khóc lóc xin tha dưới người anh, mỗi lần nhớ lại cảm giác máu sôi trào, vô cùng hổ thẹn…
“Coi như anh có chút lương tâm.”
Phong Thiên Tuyết đã bớt nghi ngờ. Cô nghĩ kỹ lại, sao người cao ngạo như Dạ Chẩn Đình có thể giả vờ làm trai bao ở Dạ Sắc, chơi trò nhập vai với cô được?
Lại nói, anh vừa đuổi cô xuống xe không thể vừa đảo mắt đã đổi xe, thay quần áo tới đón cô được chứ?
Cho dù thời gian cho phép nhưng tính tình của anh không cho phép đầu!
“Sau này cô gặp phải chuyện như vậy thì đừng gọi tôi.” Dạ Chẩn Đình nói sang chuyện khác, “Tôi đầu phải vệ sĩ của cô mà tùy cô gọi tới gọi lại chứ?”
“Tôi không muốn làm phiền anh nhưng chẳng thể nhờ được ai khác giúp đỡ ngoài anh.” Phong Thiên Tuyết bất lực.
“Bạn trai cô đâu?” Dạ Chấn Đình lạnh lùng hỏi.
“Tôi làm gì có bạn trai” Phong Thiên Tuyết trừng mắt nhìn anh.
“Cô không có à?” Dạ Chẩn Đình nghi ngờ. Rốt cuộc cô gái này nói câu nào là thật, câu nào là giả vậy?
“Anh đã nhắc nhở tôi…”
Phong Thiên Tuyết nhớ ra tối nay cô đã nói với Dạ Chẩn Đình là mình có bạn trai. Nếu anh phát hiện ra cô nói dối thì tiêu đời. Cho nên cô đã diễn thì phải diễn giống một chút…
Phong Thiên Tuyết nghĩ tới đây lại kéo Da Chấn Đình nói: “Call boy, anh làm bạn trai của tôi đi!”
Dạ Chấn Đình chấn động. Đây tình huống gì vậy?
Một giờ trước, người phụ nữ chó má này mới vô tình từ chối anh, người cao quý có một không hai!
Không ngờ bây giờ cô lại chủ động bảo một gã trai bao làm bạn trai của mình?
Cô điên hay là ngốc vậy?
“Anh không cần căng thẳng đầu, ý tôi là chỉ đóng giả thôi” Phong Thiên Tuyết giải thích, “Gần đây có người đang theo đuổi tôi, tôi muốn anh ta từ bỏ ý định mới cố ý nói tôi đã có bạn trai…”
Dạ Chẩn Đình híp mắt đầy vẻ nguy hiểm. Tốt lắm, người phụ nữ chó má này dám chơi tôi à?
“Call boy, anh giúp tôi một lần đi.” Phong Thiên Tuyết kéo ống tay áo của anh làm nũng, “Tôi sẽ mua ít đồ bổ dưỡng cho anh.”
“Không cần!” Dạ Chấn Đình ngắt lời cô, “Người theo đuổi cô là ai?”
Chương 157
“Anh không cần biết chuyện này.” Phong Thiên Tuyết thuận miệng nói, “Anh chỉ cần đóng giả một chút thôi, cũng đâu phải là thật.”
“Sao có thể như vậy được?” Dạ Chẩn Đình thuận nước đầy thuyền, “Chẳng may đối phương là một nhân vật hung ác, sau này trả thù tôi thì sao?”
“Đó là ông chủ của tôi.” Phong Thiên Tuyết thành thật khai báo.
“Không thể nào, ông chủ của cô lại thích cô?” Dạ Chấn Đình liếc nhìn cô với vẻ khinh thường, “Cô dậy thì không thành công thế này, chẳng lẽ mắt anh ta mù?”
Phong Thiên Tuyết cảm thấy mình thật sự suy nghĩ nhiều, Dạ Chẩn Đình tuyệt đối sẽ không nói với mình như vậy.
“Hơn nữa, ông chủ của cô xuất sắc như vậy. Cô được anh ta thích, đáng lẽ phải cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, sao lại muốn từ chối?” Dạ Chẩn Đình cố ý hỏi cô.
“Tôi không trêu chọc nổi nhân vật lớn như vậy,…” Phong Thiên Tuyết thở dài, “Bây giờ anh ta thấy mới mẻ, chờ sau này chơi chán lại đá tôi đi, đến lúc đó tôi đi đầu mà khóc đây?”
“Hơn nữa, anh ta luôn vui buồn thay đổi thất thường, quả thật chính là tên biến thái. Ai biết anh ta có thể có sở thích gì kỳ lạ không? Mạng sống quan trọng hơn, tôi vẫn nên cách xa anh ta một chút!”
Dạ Chẩn Đình cạn lời, anh không hiểu cô đang nghĩ gì trong đầu nữa.
“Quyết định vậy đi, đợi khi nào cần thì tôi sẽ gọi điện cho anh. Anh yên tâm đi, anh giả vờ làm bạn trai tôi một lần thì cứ trừ lương một ngày của tôi là được.”
“Câm miệng, địa chỉ nhà cô là gì!”
“Đường Hạnh Phúc, nhà số 32”
Phong Thiên Tuyết có cảm giác như mình đã bị call boy ghét bỏ rồi, anh xị mặt ra, chẳng buồn để ý đến cô nữa.
Về đến nhà, thím Chu vẫn đang ngồi xem TV ở phòng khách, lẳng lặng đợi Phong Thiên Tuyết về. Thấy cô về đến nhà rồi thì bà vội vàng bưng bát canh hạt sen ngân nhĩ đã được hầm sẵn ra.
Phong Thiên Tuyết uống một bát canh lớn, sau đó dùng cánh tay còn lành của mình ôm lấy thím Chu, rồi về phòng mình tẩy trang, đi ngủ.
Mai là thứ hai rồi, cô được quay lại công ty để đi làm.
Phong Thiên Tuyết vẫn luôn nhớ kỹ sứ mệnh của bản thân, tuần này có phải nghĩ cách nào đó để trả con chip lại.
Đêm đó, Phong Thiên Tuyết ngủ rất ngon, vậy nên sáng hôm sau cô cũng dậy sớm, hôn ba bé con rồi cầm sữa đậu nành và bánh bao, vội vàng chạy xuống lầu, lên xe bus để đi làm.
Nghỉ nhiều ngày như vậy rồi, bây giờ được quay lại với cuộc sống bình thường, Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy rất yên tâm, như thế này có thấy an toàn hơn.
Kiểu sinh hoạt này mới có vẻ chân thật này.
Còn mấy thứ như đêm đấu giá, vòng cổ hồng ngọc trị giá một trăm triệu, chủ tịch ma quỷ, bá đạo, lạnh lùng gì đó…
Những thứ đó đều là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy thì phải quay lại với cuộc sống thật sự thôi.
Phong Thiên Tuyết đến phòng an ninh sớm hơn mười phút để thay quần áo, nhưng quản lý bộ phận an ninh lại thông báo với cô: “Tiểu Phong, cô bị điều đi chỗ khác rồi, lên phòng nhân sự nhận quyết định thuyên chuyển rồi qua bộ
phận mới để nhậm chức đi.”
“Hả?”