"Dừng tay!" Một tiếng quát phẫn nộ vang lên.
Hai mẹ con nhà họ Bạch dừng tay, Tư Hạo Hiên bước ra từ nhà vệ sinh nam, nhíu mày liếc Bạch Lộ: "Em lại làm loạn gì vậy hả?"
"Hạo Hiên, có phải anh mới lén đi hẹn hò với Phong Thiên Tuyết."
"Khoan nói đến chuyện này" Bạch Vũ Thu ngắt lời Bạch Lộ, chỉ vào Lôi Vũ: "Hạo Hiên, cô ta mới đánh Lộ Lộ!"
Tư Hạo Hiên quay đầu nhìn Lôi Vũ, không những không trách móc mà còn cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi bác sĩ Lôi, người nhà không hiểu chuyện."
Hai mẹ con nhà họ Bạch ngỡ ngàng, không ngờ thái độ của Tư Hạo Hiên lại thế này.
"Sếp Tư khách sáo quá" Lôi Vũ khẽ mỉm cười, "Đây là hội trường, tốt nhất đừng làm loạn, để Dạ Vương bực mình thì không hay đâu."
"Đúng vậy." Tư Hạo Hiên gật đầu.
"Hạo Hiên, sao anh lại."
"Im miệng." Tư Hạo Hiên ngắt lời Bạch Lộ, gằn giọng quát, "Em biết rõ đây là người của sếp Dạ mà còn dám cãi nhau với cô ấy?"
"Chỉ là một tên cấp dưới thôi mà.." Bạch Lộ thấy mình đã bị sỉ nhục nghiêm trọng, tức phát khóc, "Chẳng lẽ em còn chẳng bằng một tên cấp dưới của sếp Dạ à?"
Đình.
Tư Hạo Hiên khẽ ngừng, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Thiên Tuyết rồi lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
"Sếp Dạ, ban nãy chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi." Bạch Thu Vũ lập tức hiểu rõ tình hình, cười giải thích: "Chúng tôi không biết cô ấy.." Bà ta chỉ vào Lôi Vũ, "Là người của cậu."
Ngay sau đó, Bạch Thu Vũ cúi đầu xin lỗi Lôi Vũ, "Bác sĩ Lôi, xin lỗi cô, chúng tôi có mắt không trọng nên xúc phạm đến cô, tôi xin lỗi cô!"
"Mẹ.." Bạch Lộ tức phát run.
Phong Thiên Tuyết nhìn Bạch Thu Vũ ăn nói khép nép, lòng thấy nể phục bà ta, người phụ nữ này có được dãn được, đúng là biết tính toán!
"Cuối cùng ai mới là vợ anh ấy vậy?" Bạch Lộ tức đến mức mặt xanh mét.
"Bình tĩnh." Bạch Thu Vũ nắm tay cô ta an ủi.
Phong Thiên Tuyết đứng ngồi không yên, sợ hai mẹ con nhà họ Bạch lại gây chuyện.
Dạ Chẩn Đình nhẹ nhàng nắm tay cô, động tác nhỏ nhưng vi diệu này lại làm cô chợt thấy yên tâm.
Cô quay đầu nhìn anh, anh đang chuyên tâm nhìn lên sân khấu, mặt không có cảm xúc gì nhưng độ ẩm của lòng bàn tay lại mang đến cho cô một loại ấm áp vững chãi.
Trái tim cô khẽ rung động giống như một sợi dây đàn bị gảy nhẹ...
Phục vụ bắt đầu lên món, tiệc từ thiện đêm nay khá đặc biệt, mọi người vừa dùng bữa vừa tham gia đấu giá.
Trước mắt chỗ ngồi ở hội trường được chia theo đơn vị gia tộc, mỗi gia tộc ngồi một bàn.
Phong Thiên Tuyết nhìn phục vụ bưng món ăn kiểu Pháp đến, không khỏi liếm môi, cô đói thật, ban nãy mẩu bánh kem ăn lúc ở trong xe hoàn toàn không đủ no.
Dạ Chấn Đình nhận rượu vang đỏ phục vụ đưa, nâng ly với Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết chạm ly với anh, nhấp một ngụm rượu, thuận miệng nói: "Mang rượu xịn thế này ra mời khách, đúng là hào phóng!"
"Hả?" Dạ Chấn Đình nhướng mày, "Cô biết đây là rượu gì à?"
"Sao không biết được?" Phong Thiên Tuyết đang cắt bò bít tết, không thèm nhìn lên, "Sea of Love của nhà máy rượu S ở Bordeaux, trên thế giới chỉ có bảy mươi tám thùng vậy mà anh lại mang ra phục vụ cho bữa tiệc, có xa xỉ quá không?"
"Không ngờ cô cũng hiểu về rượu" Dạ Chẩn Đình cong môi, "Sea of Love đã bị tối mua hết rồi, người ngoài chưa được nếm thử bao giờ, sao cô lại biết?"
"Tám năm trước tôi và ba đã từng đến nhà máy S, đã từng nếm ở hầm rượu, vốn dĩ ba tôi định đợi đến khi xuất hầm sẽ mua vài thùng nhưng không ngờ
chưa kịp ra tay đã bị người ta mua sạch, không ngờ người đó là anh."
Phong Thiên Tuyết nhớ lại chuyện cũ, cũng hơi cảm khái. Lúc ba cô còn sống trên đời đã từng đưa cô đi khắp nơi trên thế giới, dạy có rất nhiều điều...
"Nếm thử một lần là nhớ, tốt lắm" Dạ Chấn Đình nhướng mày nhìn cô, "Ngoài rượu vang đỏ ra cô còn biết gì nữa?"
"Châu báu, tranh sơn dầu, dương cầm, thiết kế quần áo..." Phong Thiên Tuyết xoè bàn tay ra đếm, "Cũng được xem như biết chút chút, tôi học những thứ khá bình thường."
"Các cô gái con nhà giàu có thường dùng những thứ này để trang trí cho bản thân mình"
Dạ Chẩn Đình khinh thường, "Nếu học tốt thì còn ứng dụng được
nơi làm việc, nếu chỉ biết vài thứ thì khác gì có tiếng không có miếng, không có thật!"
"Ha ha, anh nói cũng đúng" Phong Thiên Tuyết cười, "Lúc trước tôi cũng nói vậy nhưng ba tôi nói, ông ấy chỉ mong tôi được vui vẻ, còn về sản nghiệp của gia tộc, sau này tôi tìm một người đàn ông tốt, để con rể quản lý chuyện kinh doanh là được."
Đại khái vì loại rượu này nên Phong Thiên Tuyết cứ nhớ đến ba mình mãi...
"Cô và ba cô thân nhau thật" Dạ Chẩn Đình nhìn Phong Thiên Tuyết, thấy hơi hâm mộ, "Cô ngốc là vì ba cô quá nuông chiều cô!".
"Đúng là nói trúng tim đen!" Phong Thiên Tuyết cười ngại ngùng, "Đúng là vì ba tôi quá cưng tôi nên từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ gặp khó khăn gì, không ngờ khó khăn lớn nhất lại là.."
Nói đến đây, vẻ mặt Phong Thiên Tuyết buồn bã, nếu bốn năm trước cô thông minh hơn chút thì có lẽ sẽ không bị Bạch Lộ dắt mũi, thậm chí còn phạm phải sai lầm nghiêm trọng...
Nếu có quan tâm ba mình nhiều hơn, hiểu tình hình công ty sớm hơn, có lẽ đã ngăn được bi kịch xảy ra...
"Chuyện làm ăn lúc nào cũng thay đổi liên tục."
Dạ Chẩn Đình cũng nghe phong phanh chuyện nhà cô, đại khái là bốn năm trước ba cô phá sản nhảy lầu, trong một đêm cô mất hết tất cả.
"Đến bây giờ tôi vẫn không rõ, tại sao công ty ba tôi đang kinh doanh ổn định mà tự dưng có vấn đề?" Phong Thiên Tuyết nghĩ nát óc vẫn không hiểu, "Hơn nữa từ trước đến nay ba tôi lúc nào cũng lạc quan và mạnh mẽ, dù công ty
có gặp vấn đề thì cũng đâu cực đoan đến vậy, tôi cứ cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ..."
"Công ty của ba cô tên gì?"
Dạ Chấn Đình lắc ly rượu.
"Bất động sản Phong Vân, gọi tắt là Phong Thị." Phong Thiên Tuyết trả lời.
Tay Da Chấn Đình chợt ngừng lại, ánh mắt khẽ loé ánh sáng phức tạp nhưng thoáng chốc đã bình tĩnh lại, cụp mặt xuống, nếm rượu một cách tao nhã.
Phong Thiên Tuyết đang định thảo luận chuyện Phong Thị với Dạ Chẩn Đình thì điện thoại chợt nhận được tin nhắn: "Tôi chờ em sau hội trường! Hạo Hiện!"
Phong Thiên Tuyết đọc tin nhắn, lòng bối rối...
Sao Tư Hạo Hiên lại biết số điện thoại của mình? Rồi còn gửi tin nhắn cho mình nữa? Liệu có phải là ai đang giả danh Tư Hạo Hiên gửi tin nhắn lừa mình sang đó không?
Phong Thiên Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Tư Hạo Hiên, Phong Thế Nguyên, Bạch Thu Vũ và Bạch Lộ đang ngồi dùng bữa, Tư Hạo Hiên không có mặt.
Số điện thoại gửi tin nhắn là số máy của Tư Hạo Hiên, vài năm rồi chưa đổi, chắc không nhầm đâu.
Nhưng cô không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.
Vì thế Phong Thiên Tuyết nhắn lại: "Có chuyện gì thì nhắn tin đi, bây giờ chúng ta không nên gặp riêng"
"Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với em, chỉ tốn năm phút của em thôi. Em đi từ cửa bên phải là thấy ngay, không gặp không về!"
Đọc câu này, Phong Thiên Tuyết hơi bối rối, cô nhớ lại nhiều năm về trước, cô và Tư Hạo Hiện cãi nhau, anh ta đứng dưới nhà đợi cô, không gặp không về.
Cô giận dỗi không chịu xuống, tối đó trời mưa tầm tã, cô cứ ngỡ anh ta đi rồi nhưng không ngờ anh đứng dầm mưa cả đêm. Hôm sau thì bị cảm, sốt rồi dẫn đến viêm phổi, phải nằm viện suốt một tháng...
Nghĩ vậy, Phong Thiên Tuyết đứng ngồi không yên, đặt thức ăn xuống nói với Dạ Chẩn Đình: "Tôi vào nhà vệ sinh chút."
"Ừm" Dạ Chấn Đình đưa mắt nhìn sang điện thoại của cô, ánh mắt hiện vẻ phức tạp.
Lôi Vũ đỡ Phong Thiên Tuyết.
Ra từ cửa bên phải, Phong Thiên Tuyết vừa nhìn đã thấy Tư Hạo Hiên, anh ta đứng hút thuốc ở cuối hành lang, hình bóng màu trắng toát lên vẻ cô đơn đau lòng.
Anh ta thấy Lôi Vũ bên cạnh cô, cúi đầu bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.
"Cô đứng đây đợi tôi đi"
"Liên quan gì đến anh?"
Phong Thiên Tuyết nhíu mày,
"Bây giờ anh đã kết hôn, mong anh tự hiểu rõ thân phận của mình"
"Tôi rất hối hận."
Tư Hạo Hiện cúi đầu ủ rũ nói: "Chuyện năm đó là một sai lầm, tôi không bảo vệ em thật tốt. Em hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, chúng ta có thể bắt đầu lại"
"Anh có biết mình đang nói gì không?"
Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên tròn mắt, cô không ngờ Tư Hạo Hiên lại nói
vậy...
Mặc dù chuyện năm đó là một sai lầm thật nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ anh ta đã làm ba, nên có chừng có mực."
Cô thất vọng về anh ta.
"Tuyết Nhi.."
"Sếp Ôn."
Phong Thiên Tuyết ngắt lời anh ta, nghiêm túc hỏi,
"Anh đến tìm tôi để nói những lời này à?"
"Tại sao lại lạnh lùng với tôi như vậy?"
Tư Hạo Hiên không chịu chấp nhận sự thật.
"Tôi không muốn dính dáng đến đàn ông đã có vợ" Phong Thiên Tuyết nhíu
mày, "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."
Nói xong cô xoay người rời đi...
"Nếu em và Dạ Chẩn Đình ở bên nhau, chắc chắn em sẽ hối hận!" Tư Hạo
Hiên chợt nói một câu.
Phong Thiên Tuyết dừng bước, quay đầu hỏi anh ta: "Tại sao?"
"Bởi vì... Tư Hạo Hiên vừa chuẩn bị nói chuyện thì bỗng dưng bên ngoài có tiếng ồn ào. "Tại sao không cho chúng tôi vào? Tôi tìm chồng tôi."
Là giọng của Bạch Lộ.
"Đây là nhà vệ sinh nữ, sao chồng cô lại ở đây?" Lôi Vũ hỏi lịch sự.
"Nếu là nhà vệ sinh nữ thì tại sao không cho tôi vào?" Bạch Lộ hỏi lại.
"Cô Phong đang bị thương, không thể bị quấy rầy được, đợi cô ấy ra thì hai người sẽ được vào"
Lôi Vũ không muốn để hai người này vào ức hiếp Phong Thiên Tuyết nên mới chặn hai người ở ngoài.
"Lộ Lộ, chúng ta đi trước đi, hôm nay ở nơi thế này, không gây chuyện được đâu."
Nhưng Bạch Lộ vẫn bị treo chân, đau đến mức mặt tái mét, phẫn nộ quát lên: "Thứ chó, cô dám đẩy tôi? Cô biết chồng tôi là ai không?"
"Tôi không cần biết chồng cô là ai hết? Cô mà làm loạn nữa thì đừng trách tôi không khách sáo" Lôi Vũ quát lên.
"Thú chó đầu ra mà kiêu ngạo quá vậy!"
"Dừng tay!" Một tiếng quát phẫn nộ vang lên.
Hai mẹ con nhà họ Bạch dừng tay, Tư Hạo Hiên bước ra từ nhà vệ sinh nam, nhíu mày liếc Bạch Lộ: "Em lại làm loạn gì vậy hả?"
"Hạo Hiên, có phải anh mới lén đi hẹn hò với Phong Thiên Tuyết."
"Khoan nói đến chuyện này" Bạch Vũ Thu ngắt lời Bạch Lộ, chỉ vào Lôi Vũ: "Hạo Hiên, cô ta mới đánh Lộ Lộ!"
Tư Hạo Hiên quay đầu nhìn Lôi Vũ, không những không trách móc mà còn cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi bác sĩ Lôi, người nhà không hiểu chuyện."
Hai mẹ con nhà họ Bạch ngỡ ngàng, không ngờ thái độ của Tư Hạo Hiên lại thế này.
"Sếp Tư khách sáo quá" Lôi Vũ khẽ mỉm cười, "Đây là hội trường, tốt nhất đừng làm loạn, để Dạ Vương bực mình thì không hay đâu."
"Đúng vậy." Tư Hạo Hiên gật đầu.
"Hạo Hiên, sao anh lại."
"Im miệng." Tư Hạo Hiên ngắt lời Bạch Lộ, gằn giọng quát, "Em biết rõ đây là người của sếp Dạ mà còn dám cãi nhau với cô ấy?"
"Chỉ là một tên cấp dưới thôi mà.." Bạch Lộ thấy mình đã bị sỉ nhục nghiêm trọng, tức phát khóc, "Chẳng lẽ em còn chẳng bằng một tên cấp dưới của sếp Dạ à?"
"Đúng rồi."
Một giọng nói kiêu ngạo chợt vang lên, bầu không khí dần lạnh xuống, trong nháy mắt đã tuột âm độ.
Bạch Lộ ngẩng đầu nhìn Dạ Chẩn Đình, bị khí thể mạnh mẽ đó đàn áp, cô ta hoảng loạn trốn trong lòng Bạch Thu Vũ không dám ra ngoài.
Bạch Thu Vũ cũng rất lo lắng, ôm con gái lùi ra sau lưng Tư Hạo Hiên.
"Dạ Vương." Lôi Vũ cúi đầu chào.
Dạ Chẩn Đình khẽ hất cằm.
Lôi Vũ quay đầu lại nhìn mới phát hiện Phong Thiên Tuyết đã ra tự lúc nào, đứng trước cửa nhà vệ sinh quan sát mọi chuyện.
Lôi Vũ vội tiến lên đồ Phong Thiên Tuyết.
"Sếp Dạ, xin lỗi, người nhà làm ồn đến anh, tôi sẽ về... Dạy lại họ."
Lúc Tư Hạo Hiên đang xin lỗi, Lôi Vũ dắt Phong Thiên Tuyết đến chỗ Dạ Chẩn
Đình.
Tư Hạo Hiên khẽ ngừng, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Thiên Tuyết rồi lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
"Sếp Dạ, ban nãy chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi." Bạch Thu Vũ lập tức hiểu rõ tình hình, cười giải thích: "Chúng tôi không biết cô ấy.." Bà ta chỉ vào Lôi Vũ, "Là người của cậu."
Ngay sau đó, Bạch Thu Vũ cúi đầu xin lỗi Lôi Vũ, "Bác sĩ Lôi, xin lỗi cô, chúng tôi có mắt không trọng nên xúc phạm đến cô, tôi xin lỗi cô!"
"Mẹ.." Bạch Lộ tức phát run.
Phong Thiên Tuyết nhìn Bạch Thu Vũ ăn nói khép nép, lòng thấy nể phục bà ta, người phụ nữ này có được dãn được, đúng là biết tính toán!