Truyện Thiên Tài Tam Bảo - Phong Thiên Tuyết - Dạ Chấn Đình

Chương 121-125




"Anh đến từ khi nào vậy? Sao không lên tiếng? Anh làm tôi sợ chết khiếp"

Phong Thiên Tuyết vỗ lồng ngực đang phập phồng, trái tim vẫn đang đập thình thịch.

Ánh mắt Dạ Chấn Đình không kìm được dời qua ngực cô, hai bầu ngực hơi lộ ra, đầy đặn nhô cao, đúng là cảnh đẹp!

Ánh mắt anh sắp bị hút vào đó rồi, anh nhíu mày ra lệnh: "Đổi bộ khác!"

"Hả? Vì sao?"

Phong Thiên Tuyết nhìn chính mình trong gương, cô mặc bộ váy dài màu trắng cao quý trông chẳng khác nào thiên sứ thuần khiết.

"Vâng, tôi sẽ đổi ngay" Stylish L lập tức dặn dò trợ lý đi lấy bộ váy dạ hội khác.

"Không cần đổi, cái này không có vấn đề gì cả!" Phong Thiên Tuyết soi gương kiểm tra kỹ càng, "Rất đẹp, chỉ lộ ngực một chút thôi."

Dạ Chẩn Đình ra hiệu, mọi người lập tức lui xuống.

Vài giây sau, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người Phong Thiên Tuyết và Dạ Chẩn Đình.

Phong Thiên Tuyết hoàn toàn không kịp phản ứng, cô còn đang ngồi trên ghế sofa soi gương.

Dạ Chẩn Đình đã đứng dậy đi tới, dù anh không làm gì cả nhưng khí chất xâm lược bẩm sinh trên người cũng đủ khiến cho Phong Thiên Tuyết cảm thấy sợ hãi.

"Anh, anh muốn làm gì.."

Phong Thiên Tuyết giống như một con mèo nhỏ sợ hãi, rúc người vào ghế sofa, hai tay che trước ngực đầy phòng bị.

Dạ Chẩn Đình đưa tay nắm cằm cô, nâng mặt cô lên để cô nhìn vào mắt anh: "Nhớ kỹ! Cơ thể cô chỉ mình tôi được nhìn!"

"Um..."

Nhịp tim của Phong Thiên Tuyết không khỏi tăng tốc, trong đầu cô nhảy ra rất nhiều dấu hỏi chấm nhưng cô không dám lên tiếng.

Dạ Chẩn Đình dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mềm mại như cánh hoa của cô, trong mắt cuộn trào dục vọng nguyên thủy.

Nhưng anh không có hành động tiếp theo mà buông cô ra, dặn dò người đằng sau tấm bình phong: "Làm xong trong vòng mười phút."

"Vâng!"

Dạ Chẩn Đình ra ngoài, không khí trong đại sảnh giống như đột nhiên được giải phóng, từ ngột ngạt trở nên thoải mái.

Đám phụ nữ lại vây quanh Phong Thiên Tuyết thay quần áo cho cô, khen ngợi dáng người của Phong Thiên Tuyết từ tận đáy lòng.

Phong Thiên Tuyết ngoan ngoãn phối hợp, nhưng trong lòng lại bất an.

Câu nói ban nãy của ma quỷ Dạ có ý gì?

Anh thật sự thích cô?

Tối nay nhất định phải tìm cơ hội nói rõ với anh, bằng không sau này anh biết chuyện của cô sẽ bóp chết cô mất...

Cô đổi sang một bộ váy dạ hội màu đen phong cách Hepburn, trên cổ buộc dải lụa ren che lại vết thương, đeo bộ trang sức kim cương xa hoa, Phong Thiên Tuyết bỗng chốc từ công chúa biến thành nữ vương!

Cô nhìn chính mình trong gương, cô chưa từng thử tạo hình này, không ngờ nó lại hợp với cô đến thế.

"Cô Phong, chúng ta đi thôi, Dạ Vương đang chờ chúng ta ở bên ngoài" Lôi Vũ khẽ nói.

"Ừm" Phong Thiên Tuyết xách váy đi ra ngoài...

Dạ Huy đứng bên cạnh xe ngây người, anh ta không thể nào liên hệ Phong Thiên Tuyết đẹp đến mức ngạt thở trước mắt với nhân viên an ninh nho nhỏ của Thịnh Thiên, đây là cùng một người sao?

"Nhìn thêm một cái tôi sẽ móc mắt cậu"

Dạ Chẩn Đình ngồi trong xe cất giọng cảnh cáo.

"Vâng!" Dạ Huy cuống quít dời ánh mắt, cúi đầu xuống, không dám nhìn Phong Thiên Tuyết nữa, "Mời cô Phong!"

Lôi Vũ đỡ Phong Thiên Tuyết lên xe rồi lui xuống ngồi vào chiếc xe phía sau.

Xe chậm rãi lăn bánh.

Trong khoang xe rộng rãi chỉ có hai người Phong Thiên Tuyết và Dạ Chấn Đình.

Bầu không khí lại trở nên ngột ngạt căng thẳng.

Dạ Chấn Đình không mở miệng, Phong Thiên Tuyết cũng không dám nói lời nào, ngồi nghiêm chỉnh không dám cử động.

Chỉ là đôi mắt cô nhìn chằm chằm hoa quả và bánh ngọt trước mặt, cô không nhịn được nuốt nước miếng.

Cô liếc trộm anh một cái, dè dặt cầm một quả nho nhét vào miệng.

Bây giờ sắp đến sáu giờ, cô cũng đói rồi.

Dạ Chẩn Đình liếc nhìn cô một cái, đẩy đĩa bánh ngọt sang bên cạnh với vẻ ghét bỏ, sau đó dựa vào ghế sofa giả bộ ngủ.

Phong Thiên Tuyết thấy anh ngủ thì vội vàng cầm lấy một miếng bánh kem bắt đầu ăn, ăn suýt nữa thì nghẹn nhưng vẫn không quên uống hợp nước trái cây.

Dạ Chẩn Đình híp mắt nhìn người phụ nữ ăn như hổ đói sau lưng qua cửa kính xe, bên môi nhếch lên tạo thành đường cong quyến rũ.

Suốt cả quãng đường, hai người không nói với nhau một câu nào đến tận khi xe dừng lại...

Phong Thiên Tuyết nhìn ngôi biệt thự xa hoa bên ngoài qua cửa kính xe, trước cửa đậu đầy xe hơi sang trọng, lúc này cô mới biết buổi dạ tiệc này hoành tráng cỡ nào, vội vàng hỏi: "Đây là buổi tiệc gì vậy?"

"Một buổi đấu giá từ thiện đơn giản thôi." Dạ Chấn Đình lãnh đạm trả lời, "Không cần căng thẳng, đi theo tôi là được."

"Vì sao anh lại chọn tôi?" Phong Thiên Tuyết thắc mắc hỏi, "Tôi chỉ là một nhân viên an ninh nho nhỏ, không có tài cán gì..."

"Nói nhảm nhiều thế!" Dạ Chẩn Đình ngắt lời cô, đứng dậy xuống xe.

Phong Thiên Tuyết bĩu môi không vui, đi xuống theo anh những suýt nữa trật chân, may mà Lôi Vũ kịp thời đỡ cố.

"Sếp Dạ, các khách quý đã đến đông đủ rồi ạ!" Một người đàn ông trung niên mặc vest dẫn tùy tùng ra đón tiếp, nhìn thấy Phong Thiên Tuyết thì vội cung kính cúi đầu chào hỏi, "Chào cô!"

"Chào ông" Phong Thiên Tuyết lễ phép đáp lại, cô rất bất ngờ vì người bên cạnh Dạ Chẩn Đình đều vô cùng cung kính với cô.

Dạ Chẩn Đình cất bước đi vào biệt thự.

Phong Thiên Tuyết đi giày cao gót chậm rãi theo sau, một chiếc Bentley màu trắng cách đó không xa thu hút ánh mắt cô.

Đó là xe của Tư Hạo Hiên, anh ấy cũng tới!

Đi thêm mấy bước, cô nhìn thấy một chiếc Porsche, đó là xe của Phong Thế Nguyên.

Phong Thiên Tuyết chau mày, tối nay thật đúng là náo nhiệt, chỉ cần Phong Thể Nguyên ở bữa tiệc thì chắc chắn Bạch Thu Vũ cũng có mặt.

Tiêu rồi, Bạch Thu Vũ sẽ không phơi bày chuyện cô có con trước mặt Dạ Chấn Đình đấy chứ?

Nếu như ầm ĩ trong sự kiện này thì chẳng phải Dạ Chấn Đình sẽ mất hết thể diện sao?

Vậy cô sẽ gặp phiền phức...

Phong Thiên Tuyết đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên đụng vào một thứ cứng rắn.

Cô giật mình, ôm trán ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Dạ Chấn Đình dừng bước đợi cô, còn cô đang lơ đãng đụng vào lồng ngực rắn chắc của anh...

"Sao hết nhìn đông lại nhìn tây thế?" Giọng nói trầm thấp của Dạ Chấn Đình rất quyến rũ trong màn đêm yên tĩnh.

"Không, không có gì." Phong Thiên Tuyết hơi bối rối, "Tôi, tôi đột nhiên hơi khó chịu, hay là tôi đi về trước nhé."

Cô còn chưa nói hết lời đã bị Dạ Chẩn Đình níu tay kéo thẳng về phía trước.

Cô giãy giụa mấy lần nhưng không thoát được, đành để mặc anh nắm tay.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay anh, tim cô không khỏi đập rộn lên, mặt cũng nóng ran.

Anh chân dài nên bước rất nhanh, cô phải chạy chậm mới đuổi theo kịp, thế là anh bước chậm lại chờ cô thì cô mới thôi không chạy nữa...

Ánh trăng chiếu bóng hai người trên mặt đất, xinh đẹp và lãng mạn!

Đển sảnh chính, cánh cửa màu vàng cam mở ra, điệu nhạc Waltz du dương lãng mạn vọng ra.

Ánh đèn rực rỡ màu sắc khiến Phong Thiên Tuyết không mở được mắt, cô nhắm mắt lại theo bản năng, bên tai vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Dạ Chấn Đình nhét tay Phong Thiên Tuyết vào khuỷu tay mình rồi dẫn cô đi về phía trước.

Phong Thiên Tuyết thích ứng với ánh đèn, từ từ mở mắt, nhìn thấy nụ cười nhiệt tình và ánh mắt cung kính của mọi người.

Mọi thứ như cách mấy đời.

Phong Thiên Tuyết như được trở lại mấy năm trước lúc ba cô còn sống, mỗi lần trong nhà tổ chức tiệc thì đều có cảnh tượng phồn hoa hoành tráng như thế này.

Bốn năm qua, cô từ thiên đường ngã xuống mặt đất, chịu hết khó khăn, ấm lạnh của thế gian, cô tưởng mình sẽ không bao giờ trở lại trước kia nữa...

Nhưng bây giờ, người đàn ông bên người đã cho cô sự vinh quang vô hạn!

"Mẹ không nhìn nhầm chứ? Người phụ nữ bên cạnh sếp Dạ chẳng phải là Phong Thiên Tuyết sao?" Trong đám đông, Bạch Thu Vũ dụi mắt, khẽ hỏi Bạch Lộ, "Có phải mẹ hoa mắt không?"

"Con cũng hoài nghi mình hoa mắt." Bạch Lộ tiến lên phía trước nhìn kỹ, sau khi xác định người khoác tay Dạ Chấn Đình đi vào là Phong Thiên Tuyết thì cô ta không khỏi sợ hãi, "Mẹ, là cô ta, là con khốn kia..."

"Suyt." Bạch Thu Vũ vội vàng che miệng Bạch Lộ, "Hôm nay con nhất định không được nói lung tung, nếu như bị người khác nghe thấy thì phiền to"

Khách khứa trong hội trường đều nhìn hai người, lộ ra ánh mắt khinh thường, có người còn thì thầm hỏi: "Đây là người nhà của ai vậy? Sao lại không biết phép tắc gì hết?"

"Vừa nhìn là biết chưa trải sự đời, nếu đã vậy thì đừng dẫn theo làm gì, đúng là mất hết thể diện"

"Đúng rồi đó!" 1632629348670.png

"Đừng nói nữa, chưa đủ mất mặt à?" Bạch Thu Vũ đã từng gặp sóng to gió lớn nhưng vì bà ta quá quan tâm đến mặt mũi, chắp tay xin lỗi mọi người, "Xin lỗi xin lỗi, con gái tôi không thoải mái, vốn dĩ định âm thầm rời khỏi đây, không làm phiền đến nhã hứng của mọi người, không ngờ bữa tiệc đã bắt đầu rồi."

"Chào bà, chúng tôi có phòng nghỉ" Phục vụ khẽ nhắc nhở.

"Bây giờ không sao rồi, không sao rồi, ha ha, cảm ơn!

Bạch Thu Vũ kéo Bạch Lộ về ghế ngồi của họ.

Bạch Lộ phát hiện Tư Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Tuyết ngồi

hàng phía trước, không quan tâm đến tình hình của cô ta, càng tức sôi máu hơn, đang định phát cáu thì bị Bạch Thu Vũ đè lại.

"Tối nay dù có xảy ra chuyện gì thì con cũng phải bình tĩnh, nếu không không những con và mẹ mất mặt đâu mà còn là nhà họ Bạch và nhà họ Tư nữa. Làm không khéo, Hạo Hiên còn đâm ra ghét con, sau này không dẫn con ra ngoài."

"Con không cam tâm." Bạch Lộ tức nghiến răng, "Phong Thiên Tuyết chỉ cặp được với một người đàn ông thôi mà? Có gì hay ho.."

"Bình tĩnh, cái này mới là gì đâu mà con đã tức điên rồi!" Bạch Thu Vũ quát khẽ, "Tuýp đàn ông cao quý như sếp Dạ, sao lại đi dùng hàng second hand đã sinh ba đứa nhỏ chứ? Chỉ dắt theo tham gia bữa tiệc thôi, có đáng gì đâu."

"Mẹ nói cũng đúng" Mắt Bạch Lộ sáng rực, "Chắc chắn sếp Dạ không biết rõ tình hình của cô ta, con phải đi nói cho anh ấy..."

"Con đứng lại đó cho mẹ" Bạch Thu Vũ vội kéo cô ta lại, "Sao mẹ lại sinh ra một đứa ngu như con vậy hả, không có đầu óc gì cả."

"Sao thế mẹ?" Bạch Lộ không phục.

"Phí lời." Bạch Thu Vũ nhíu mày, "Chuyện này cần chúng ta đích thân đi nói à? Chúng ta mà nói thì ấn tượng của sếp Dạ về chúng ta sẽ giảm nghiêm trọng."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Bạch Lộ khó hiểu hỏi.

"Yên tâm đi, mẹ có cách"

Bạch Thu Vũ quay đầu nhìn hai người đàn ông bên cạnh, một người là chồng còn một người là con rể, cả hai đều tập trung vào Phong Thiên Tuyết, hoàn toàn mặc kệ hai mẹ con.

Bạch Thu Vũ vừa nhìn là thấy tức nhưng bà ta biết việc nhỏ không nhịn được tất làm hỏng việc lớn.

"Yên tâm xem đấu giá trước đã, đợi lát nữa xem tình hình mà làm."

Bạch Thu Vũ trợn mắt nhìn theo bóng lưng của Phong Thiên Tuyết, khoé môi cười âm hiểm.

"Từ lúc nào mà Thiên Tuyết lại thân với sếp Dạ như vậy?" Phong Thể Nguyên lại hỏi Tư Hạo Hiên.

"Cô ấy làm việc ở Thịnh Thiên, là nhân viên của sếp Dạ." Cuối cùng Tư Hạo Hiên cũng thu hồi ánh mắt nhưng lại bồn chồn không yên, "Con đi vệ sinh"

Anh ta đứng lên cài cúc áo vest, trầm mặt cảnh cáo Bạch Lộ: "Đừng có gây chuyện lung tung!"

Sau đó rời khỏi chỗ ngồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.