Mấy người chú bác khác cũng lần lượt rời đi, không muốn tiếp tục gặp phiền toái nữa.
VietWriter
"Ở đừng đi chứ, còn chưa bày đồ ăn lên mà"
Bạch Thu Vũ muốn giữ họ lại nhưng mọi người lần lượt đi hết.
"Kệ đi, để họ đi đi." Phong Thể Nguyên kéo bà ta lại: "Lên tầng băng bó vết thương lại, giao chỗ này cho tôi."
Đọc nhanh ở VietWriter
"Băng bó vết thương cái gì?" Bạch Thu Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ thằng vào Phong Thiên Tuyết mà chửi: "Bữa cơm gia đình đang yên lành lại bị cô phá hoại, cô đúng là cái loại không biết tốt xấu.."
"Không phải do bà muốn mời tôi đến hay sao?" Phương Thiên Tuyết nhìn thẳng vào mắt bà ta, cười lạnh: "Bà đã dày công sắp đặt một vở kịch hay như vậy, sao tôi nỡ làm bà thất vọng chứ?"
"Mày nói cái gì đấy?" Bạch Lộ tức giận: "Mẹ tao có lòng tốt gọi mày đến ăn cơm, mày không những phá nát bữa cơm mà còn dám nói bà ấy hả? Mày vô học vậy luôn?"
"Ha ha, tốt bụng ghê... Phong Thiên Tuyết cầm giấy ăn trên bàn, cẩn thận lau thủy tinh với máu trên tay: "Đặc biệt mời nhiều diễn viên quần chúng đến tham gia diễn kịch như vậy, chẳng phải chỉ vì muốn để Tư Hạo Hiên xem tạo như trò cười hả?"
"Chuyện cười của mày mà còn cần diễn cho người khác xem hả? Mỗi việc
Phong Thiên Tuyết bị đánh đến nỗi lệch mặt, khóe miệng rớm máu.
Cô cúi đầu, đầu tóc rối tung, trong mắt tràn ngập hận thù...
"Đánh hay lắm!" Bạch Lộ nghiến răng nói.
Bạch Thu Vũ chưa hết giận, muốn đánh tiếp...
"Thu Vũ" Phong Thế Nguyên vội vàng kéo bà ta lại, "Bà làm cái gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói, sao lại ra tay như thế!"
"Ông biển ngay!" Bạch Thu Vũ đẩy Phong Thế Nguyên ra, chỉ vào Phong Thiên Tuyết rồi mắng nhiếc...