Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 95




Chương 95

thì dường như bác vẫn không hài lòng, là vì chuyện mẹ cháu và bác trai sao?”

Triệu Phương Loan nhíu mày một chút rồi nhanh chóng dãn ra: “Quần áo của cô bị bẩn rồi, tôi không giữ cô ở lại nữa, cô quay về xử lý đi. Dì Trương, tiễn khách.”

“Cô Giang, vậy chúng ta đi thôi nhỉ?” Dì Trương đi vòng ra phía sau xe lăn, giữ được xe lăn.

Giang Hân Yên nhìn Triệu Phương Loan với vẻ mặt phức tạp, “vàng” một tiếng rồi dì Trương đẩy cô ta ra ngoài.

Trên bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên có mây đen dày đặc, tiếng sấm nặng nề vang lên từ Nam đến Bắc, trận mưa lớn rơi xuống xối xả.

Thu Vân nằm trên giường, cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt lấy mình. Cô nhìn hộp quà trên đầu giường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ…

Cô phải thành công!

Cho dù Hạ Vũ Hào ngủ cô cũng không thả lỏng, cô cũng có thể để lại một vài chứng cứ là hình ảnh khi hai người phát sinh quan hệ. Rồi dùng những tấm ảnh hoặc là video này để uy hiếp để anh lộ ra.

Nếu như thất bại, Hạ Vũ Hào chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận mà trả thù cô. Anh luôn tàn nhẫn độc ác, nói không chừng đến khi ấy sẽ muốn giết chết cô.

Cô chết rồi cũng là một cách để giải thoát…

Lạch cạch

Vào giây phút tiếng cánh cửa vang lên, Thu Vân ngồi dậy ngay lập tức và nhìn về phía cánh cửa vô cùng cảnh giác.

Khi nhìn thấy người đến là Triệu Phương Loan, lông gà lông vịt đang dựng đứng lên của cô mới hạ xuống: “Bác gái.”

“Ừm.” Tay trái Triệu Phương Loan để ở phía sau lưng, đi đến bên cạnh giường rồi mới cầm món quà giấu sau lưng ra: “Ngày mai giúp cháu tổ chức tiệc sinh nhật sẽ rất bận, vì vậy bác tặng quà cho cháu trước. Chúc Thu Vân của chúng ta năm nào cũng là mười… bảy tuổi, luôn luôn hạnh phúc, bình an và khỏe mạnh.”

“Cháu cảm ơn bác gái. Thu Vân nói.

Món quà không được gói đẹp mà chỉ được để trong chiếc hộp pha lê trong suốt, bên trong là một chiếc vương miện nhỏ với những viên pha lê vô cùng đẹp.

Chiếc vương miện này là món quà sinh nhật năm mười tám tuổi mà bác gái hứa sẽ tặng cho cô, nói rằng đợi cô kết hôn cùng với Hạ Vũ Hào thì có thể đeo chiếc vương miện này.

Nhưng sau này chuyện xảy ra quá đột ngột, cô còn không có cơ hội nhận quà sinh nhật của bác gái mà đã bị đánh gãy chân và tống vào trong tù rồi.

“Nhưng cháu không thể nhận được. Thu Vân dùng hai tay đặt chiếc hộp vào trong lòng Triệu Phương Loan, thu ánh mắt lại nói: “Món đồ này thuộc về con dâu của nhà họ Hạ, mà cháu và tổng giám đốc Hạ chắc chắn là không có khả năng”

Trước kia cô ghét nhất là người khác nói cô và Hạ Vũ Hào không có khả năng, nhưng bây giờ người nói câu này hết lần này đến lần khác lại là bản thân cô

Đúng là nực cười.

Triệu Phương Loan không nhận lấy: “Ai bảo thế? Cháu là con dâu của nhà họ Hạ. Đây là món đồ cho con dâu của nhà họ Hạ, chẳng phải cháu là con dâu của nhà họ Hạ sao? Món đồ này là cho cháu, cháu cầm lấy đi, nếu không bác sẽ tức giận đó.

Lach cach.

Lúc này cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Hạ Vũ Hào đi vào trong. Bộ vest được cắt may khéo léo phác hoạ lên chiếc eo thon và đôi chân dài của anh, vừa quyến rũ vừa nhuốm hơi thở cao quý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.