Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 90




Chương 90

Hướng Thu Vân liếc nhìn vết thương trên trán của anh ta, cau chặt mày lại: “Anh cái gì cũng không biết, em kiếm có chút tiền đó không ‘thể nuôi sống anh, anh đi băng bó vết thương rồi về nhà đi”

“Không cần em nuôi, khi anh đi ra đã mang theo ví tiền, trong thẻ có mấy chục tỷ, đủ chúng ta tiêu xài trong một thời gian, ba mẹ chắc chắn sẽ không nỡ cắt thẻ của anh đâu” Hướng Quân nói, anh ta muốn bước vào.

Nhưng Hướng Thu Vân vẫn chặn ở trước cửa, không nhúc nhích: “Anh…”

“Có phải em giận vì vừa rồi anh đã nói không nhận em làm em gái không?” Hướng Quân mỉm cười xoa đầu của cô, trong mắt đây sự cưng chiều, còn mang theo vài phần lấy lòng thận trọng: “Anh xin lỗi em, đó đều là những lời nói tức giận, em đừng để trong lòng.”

Dáng vẻ này khiến cho Hướng Thu Vân thấy khó chịu trong lòng, như con cá trong vũng nước cạn, đến thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Cô né tránh ánh mắt nịnh nọt của anh ta, tàn nhãn nói: “Anh đi về đi, sau này đừng đến tìm em nữa, cùng chị dâu sống cuộc sống tốt đi”

Hướng Quân nhìn chằm vào cô, khóe miệng không còn nhếch lên nữa.

“Trước khi đi về, nhớ xử lý vết thương trên đầu, để lại sẹo sẽ xấu xí giống như em vậy” Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh ta, cố gắng nhếch miệng, vết sẹo ở đuôi chân mày vô cùng rõ ràng dưới ánh nắng mặt trời.

Hướng Quân nghẹn ngào nơi cổ họng, có chút máu chảy vào trong miệng, hơi tanh còn có chút mặn: “Anh đi về rồi thì ai bảo vệ em? Hả?”

Giọng nói ban đầu của anh ta rất nhỏ, nhưng nói đến phần sau, thì gần như là hét toáng lên.

“Cho dù anh ở đây cũng không thể bảo vệ được em” Hướng Thu Vân vẻ mặt lạnh nhạt, lời nói sắc bén và cay nghiệt: “Anh vốn không phải là người thuộc cùng một tầng lớp với Hạ Vũ Hào, đừng nói là anh ấy, cho dù là Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng bọn họ cũng không ‘thể làm gì, anh cũng thể hù dọa được em”

Có một vài vệt máu đã khô lại trên mặt của Hướng Quân, lại có một số máu tươi bao phủ phía trên, anh ta há miệng ra, thở hổn hển.

“Anh ở lại bên em, không những không thể bảo vệ được em, mà sế còn gây rắc rối cho em” Hướng Thu Vân giọng điệu bình tĩnh: “Cũng giống như lần đó anh đến club Mộng Hương và cả trò hề của ngày hôm nay, anh tưởng anh đang giúp em. Nhưng trên thực tế, anh chỉ vứt lại hai mớ lộn xộn cho em, để em giải quyết, thu dọn cho anh mà thôi”

Hướng Quân ôm lấy ngực, yếu ớt dựa vào một bên tường: “Thu Vân, anh ở trong mắt của em… vô dụng đến thế sao?”

*…Đúng vậy” Hướng Thu Vân ép mình đừng yếu lòng, cô nhìn thẳng vào anh ta: “Anh, xem như em cầu xin anh, sau này đừng đến tìm em nữa. Em đã quá mệt mỏi khi phải ứng phó với việc làm khó dễ của Hạ Vũ Hào bọn họ rồi, nếu anh lại đến đây gây rắc rối nữa, em thực sự không thể chịu đựng nối”

Lời nói của cô chính là con dao sắc bén nhất trên thế giới, từng câu nói đâm vào trái tim Hướng Quân, không để lại cho anh ta một chút lành lặn nguyên vẹn.

Anh ta siết chặt nằm đấm, nói: “Anh vào bên trong lấy quần áo rồi sẽ rời đi”

Giọng nói không ngừng run rẩy.

“Được” Hướng Thu Vân nhường sang một bên.

Hướng Quân đi đến bên giường chăm sóc, cầm chiếc áo vest lên, khi mặc áo không cẩn thận quẹt vào hộp quà trên đầu giường.

Hộp quà rơi xuống đất, bên trong có một vài đồ lót khiêu gợi rơi ra ngoài.

Khi Hướng Thu Vân muốn nhặt lên thì đã muộn rồi, anh ta nhìn thấy rõ ràng.

“Đây là thứ một thời gian sau… em sẽ dùng đến khi đi tìm Hạ Vũ Hào sao?” Hướng Quân thường ngày không kiêng ky gì, cũng không ít lần nói chuyện đồi truy với đám bạn bè xấu. Nhưng lúc này, lại không thể nói ra những lời cám dỗ hay dụ dỗ như vậy.

Hướng Thu Vân ừm một tiếng, ngồi xổm xuống đất nhặt những bộ đồ lót khiêu gợi lên, đặt vào trong hộp quà.

Sau khi cô đóng nắp thì đặt lại lên giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.