Chương 80
Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện của Chung Khánh Hiên và Nhậm Gia Hân, âm thanh không lớn, qua giọng nói có thể nghe ra dường như Nhậm Gia Hân luôn vui cười đùa giỡn đã hơi tức giận.
Hướng Thu Vân vươn hai tay, nhìn vết chai mỏng trong lòng bàn tay, đột nhiên bật cười, nhưng mà ý cười không lan đến đáy mắt.
Năm giờ rưỡi chiều, Hướng Quân xách theo một đống đồ ăn mà cô thích đến đây: “Phải chạy mấy cửa hàng, xếp hàng mất một buổi trưa mới mua được, ăn nhiều một chút.”
Anh ta đặt đồ ăn trên bàn, rồi đưa cho cô một đôi đũa và hộp cơm dùng một lần, sau đó lại xách một chai rượu trắng đặt lên trên bàn.
Nghĩ gì mà uống rượu vậy?” Bình thường anh trai không thích uống rượu, bảo khó uống, nên cô mới thuận miệng hỏi một câu.
Hướng Quân cố nén bực bội trong đáy lòng xuống, đổ ra non nửa ly rượu trắng, uống một hơi cạn sạch: “Là vì muốn uống một chút”
Anh ta không mặt tây trang không thắt cà vạt, nút áo sơmi còn mở ra hai nút, để lộ xương quai xanh và lơ đễnh còn có thể nhìn thấy cơ ngực.
Động tác khi anh ta uống rượu hơi mạnh, áo sơ mi hơi căng, để lộ ra vết thương dài do dấu móng tay từ dưới cổ kéo dài đến xương quai xanh.
“Sao trên cổ lại bị thương thế này?” Hướng Thu Vân đặt đũa xuống, khẽ cau mày nói.
Hướng Quân hốt hoảng, nhanh kéo cổ áo lại, sau đó cuống quýt làm ra vẻ bồn cợt mờ ám: “Nhìn là biết, còn hỏi làm gì? Em cũng là người trưởng thành rồi, còn đoán không ra sao?”.
“Anh” Hướng Thu Vân nhìn thẳng vào anh, đáy mắt trở nên u ám.
Hướng Quân gãi cổ, lẩm bẩm nói: “Em vào tù hai năm, sao giống như thay đổi thành người khác vậy?”
“Đừng lảng sang chuyện khác… Hướng Thu Vân nói. Hướng Quân rất tức giận, muốn tìm một người nói chuyện.
Anh đập mạnh đôi đũa lên bàn, thêm mắm dặm muối kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Cuối cùng, anh tức nghẹn nhăn mày uống một ly rượu trắng, đè giọng quát: “Mẹ nó, vậy mà anh còn cho rằng bố sẽ giành lại công bằng cho em, mẹ kiếp, tức chết ông rồi!”
“Giang Hân Yên nói không sai” Trong mắt Hướng Thu Vân hiện lên một tia âm đạm, nói rất nhỏ.
Hướng Quân nghe nhưng không hiểu: “Hả?”
“Chẳng lẽ anh không biết vì sao bố lại lật mặt nhanh như vậy sao?” Hướng Thu cười Vân tự giễu: “Bởi vì Giang Hân Yên nói không sai, bố nói nhiều như vậy một phần là do tức giận vì bị chèn ép, nhưng mà phần hơn là vì muốn để người nhà họ Giang biết ông ta sống không dễ mà thôi” .
Cho nên Giang Hân Yên mới có thể dùng hạng mục công viên trò chơi để xoa dịu cơn tức giận của bố… Ôi, trước kia cô chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ có một ngày bố dùng hết những tổn thương mà cô phải chịu để đổi lấy lợi ích.
Vẻ mặt Hướng Quân thay đổi, cuối cùng xanh mặt cầm lấy chai rượu rót vào miệng, nước mắt hòa cùng với rượu chảy xuống mặt.
“Đừng uống nhiều như vậy, sẽ khó chịu” Hướng Thu Vân giành lấy chai rượu, đặt lên trên bàn, trái tim như bị axit tạt trúng, lập tức vỡ nát, đau đến mức không thể hít thở nổi.
“Em nói xem vì sao lại thế hả Vân Thu?” Hướng Quân ra sức đấm mạnh lên ngực, nức nở nói: “Rõ ràng trước kia bố mẹ cũng rất thương em, sao đột nhiên lại… Lại trở thành thế này vậy?”
Hướng Thu Vân rút tờ giấy khăn ra, lau rượu và nước mắt trên mặt anh ta: “Anh đã đi lâu rồi, trở về đi, bố mẹ và chị dâu sẽ lo lắng”
“Không quay về! Hôm nay trước khi đi anh đã nói với hai người họ rồi, không bao giờ về nhà họ Hướng!” Hướng Quân căn bản không uống rượu, ánh mắt đã có hơi hoảng hốt: “Nơi đó không có mùi vị tình thân, anh không bao giờ muốn quay về!”