Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 77




Chương 77: Súc sinh không có lương tâm

Giang Hân Yên vội vàng lấy khăn tay ra đưa cho bà ta, an ủi nói: “Dì Vu đừng nóng vội, con và anh trai con không phải đã tới sao? Mẹ con đâu ạ?”

“Đang ở trong trong phòng khách. Vu Tuệ Doanh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Thu Vân, Hướng Quân hai đứa làm ra chuyện như vậy, anh em các con còn có thể tới hỗ trợ, thật sự dì…thực sự dì không biết làm thế nào để cảm ơn hai đứa.”

Giang Hân Yên dịu dàng nói: “Dì đừng khách khí như vậy, chúng ta mau vào trong thôi.”

Ba người cùng đi vào, bà Giang đang đôi co với bố con Hướng Bách Tùng, không khí giương cung bạt kiếm, người giúp việc thấp thỏm đứng ở một bên, muốn khuyên cũng không dám, có một người cầm sẵn thuốc trợ tim trong tay, đề phòng vạn nhất.

“Cậu cũng giống như Hướng Thu Vân, chính là súc sinh vô lương tâm.” Bà Giang chỉ vào mặt Hướng Quân, chửi bởi: “Trước kia hai đứa đến nhà họ Giang, có lần nào Hân Yên tiếp đãi hai đứa không tốt? “Lúc cậu sắp thi đại học, thành tích không tốt, Hàn Yên còn để anh nó dạy thêm cho cậu, tranh thủ cùng nhau thì vào trường đại học tốt. Cả ngày nó đi theo cậu, một câu anh Hướng Quân hai câu anh Hướng Quân, sao cậu có thể đối xử với nó như vậy?”

Nói đến chỗ kích động, nước bọt bà ta phun cả lên mặt Hướng Quân.

Hướng Quân lau sạch nước bọt trên mặt, bị chỉ vào mặt mắng lâu như vậy, đã sớm mất kiên nhẫn: “Tôi kính bà là trưởng bối mới nhịn bà lâu như vậy, bà đừng ép tôi.”

“Tôi ép cậu thì cậu còn có thể làm gì? Động tay với tôi à?” Bà Giang tiến lên phía trước thêm vài bước, móng tay chọc vào mặt Hướng Quân: “Súc sinh không có lương tâm, chuyện Hướng Thu Vân thiếu chút nữa đụng chết Hân Yên, tôi không so đo với nhà họ Hướng các cậu, kết quả cậu lại lấy oán báo ơn, ức hiếp Hàn Yên

Nghe vậy, Hướng Quân hoàn toàn tức giận, đẩy bà Giang ra, quát lớn: “Chuyện hai năm trước, còn chưa biết là ai nợ ai đâu? Tôi cảnh cáo bà đừng động tay động chân với tôi nữa, tôi cũng không có thói quen đánh phụ nữ.

“Mẹ, mẹ sao rồi?” Giang Minh Thắng vội vàng đi qua đỡ lấy bà Giang.

Bà Giang không ngờ Hướng Quân thật sự động tay với bà ta, bà ta thở hổn hển, nửa ngày không nói nên lời.

“Hướng Quân, sao con lại đẩy bác Lâm của con như thế?” Vu Tuệ Doanh đi tới trước mặt Hướng Quân, lo lắng nói: “Mau xin lỗi bác Lâm.

“Đời này không có khả năng con xin lỗi người nhà họ Giang. Hướng Quân nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, kéo cà vạt ra ném xuống đất.

Cảm xúc của anh ta dị thường kích động, chỉ về phía bà Giang quát: “Thu Hân mới là con gái ruột của mẹ, sao bố mẹ không tin tưởng con bé, lại đi tin tưởng người ngoài? Thật sự ông đây chưa từng thấy loại bố mẹ nào như các người.

Bình thường khi anh ta nói ra loại lời nói đại nghịch bất đạo này, Hướng Bách Tùng nhất định sẽ dạy dỗ anh ta, nhưng hôm nay Hướng Bách Tùng bị bà Giang chọc giận, cũng không nói gì nữa.

“Hướng Quân, đừng nói bậy?” Vu Tuệ Doanh vội vàng nói.

Hướng Quân quát một tiếng: “Mẹ, con thấy tim của bố mẹ đều làm phân cho ruồi hết rồi.”

Anh ta ở bên ngoài thường xuyên khinh xuất, nhưng chưa bao giờ chống đối Vu Tuệ Doanh như thế, bà ta không dám tin nhìn anh ta, nước mắt lạch cạch rơi xuống. Giang Minh Thắng đỡ bà Giang, đáy mắt màu hổ phách ẩn chứa tức giận: “Hướng Quân, lần này con quá đáng rồi.”

“Ông đây quá đáng?” Hướng Quân chỉ ngược ngón tay vào mình, ánh mắt đỏ như máu: “Hai người bắt Thu Vân quỳ trước cửa Club Mộng Hương, quỳ đến…

Anh ta nghẹn ngào: “Quỳ đến đầu gối đều sưng lên thì không quá đáng? Giang Hân Yên hắt một bình nước nóng lên người em gái con, cô ta không quá đáng sao?”

Giọng nói của anh ta vì quá cao mà bị lạc giọng: “Thu

Vân bị mấy người ức hiếp muốn đụng xe tự sát, các người lại nói ông đây quá đáng, thật là hài hước.

Vu Tuệ Doanh cũng không biết bởi vì chuyện con trai chống đối mình, hay là bởi vì chuyện con gái đã trải qua quá chua xót, có lẽ có cả hai, nước mắt lạch cạch rơi xuống.

Giang Minh Thắng không biết còn có chuyện Hướng Thu Vân muốn tự sát, anh ta hơi ngẩn ra, trái tim bỗng dựng đau đớn. Ấn tượng của anh ta đối với Hướng Thu Vân vẫn dừng lại ở hai năm trước, cô sống kiêu ngạo mà oanh oanh liệt liệt, một người như vậy, cư nhiên lại có thể tự sát? “Xin lỗi anh Hướng Quân, không cẩn thận làm Thu Vân bị thương, là em không đúng.”

Giang Hân Yên nghiêm túc mà chân thành: “Em đã nói lời xin lỗi với Hướng Thu Vân rồi, nếu anh vẫn oán trách em, em cũng không có gì để nói. Nhưng dù sao, anh không nên động tay với người lớn tuổi, em hy vọng anh có thể xin lỗi mẹ em

Hướng Quân nghểnh cổ, vò đã mẻ lại sứt: “Không xin lỗi, muốn làm gì thì làm

Giang Hân Yên thở dài, nhìn về phía Vu Tuệ Doanh, trên mặt có mấy phần bất đắc dĩ: “Dì Vu, cái này con thực sự cũng bất lực a “Hướng Quân. Vu Tuệ Doanh rưng rưng nhìn Hướng Quân, đáy mắt tràn đầy cầu xin: “Chuyện này đúng là con làm sai rồi, con xin lỗi bác Lâm và Hân Yên đi…”

Trong nháy mắt Hướng Quân lộ ra vẻ xúc động, nhưng rất nhanh liền biến thành phẫn nộ: “Được, muốn con xin lỗi cũng không phải là không thể.

Anh ta chỉ vào Giang Minh Thắng, nghiến răng nghiến lợi: “Để anh ta quỳ một ngày một đêm trước của Club Mộng Hương giống như ngày đó, muốn con xin lỗi thế nào cũng được. Cho dù mấy người muốn con quỳ xuống xin lỗi, con cũng sẽ làm “Cậu nằm mơ” Bà Giang hét lên với anh ta xong, ảnh mắt phẫn nộ và chán ghét nhìn đến Hướng Bách Tùng “Một kẻ giết người, một tên côn đồ, Hướng Bách Tùng, uổng công người khác nói ông là một người tốt làm việc thiện, xem ông dạy con thành cái dạng gì đây.

Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng muốn nói gì đó bị bà Giang ngăn lại: “Hai đứa đừng có khuyên can, hôm nay mẹ phải tranh luận với nhà họ Hướng, hai đứa nhà bọn họ không học hành, không nghề nghiệp việc làm, mẹ “Đủ rồi.” Hưởng Bách Tùng mặt đỏ tía tai cắt ngang lời bà ta, thở hổn hển nói: “Bà muốn tranh luận với tôi, tôi cũng muốn tranh luận với bà… tranh luận.”

Bà Giang hừ một tiếng, châm chọc nói: “Hướng Thu Vân thiếu chút nữa hại chết con gái tôi, hai ngày trước Hướng Quân lại hắt nước nóng vào Hân Yên, ông còn mặt mũi tranh luận với tôi? Được rồi, ông nói đi, để tôi xem ông có thể nói ra cái gì”

“Mẹ.“ Giang Hân Yên túm lấy ống tay áo của bà ta, gọi bà ta một tiếng.

Bà Giang cúi đầu nhìn cô ta, trong mắt đầy đau lòng “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào, hôm nay mẹ nhất định phải đòi lại công bằng cho con.

Bà ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Hướng Bách Tùng: “Nói đi, để tôi xem nhà họ Hướng các người còn có thể không biết xấu hổ đến mức nào.

“Có mất mặt hơn nữa cũng không mất mặt bằng bà.”

Hướng Quân cười nhạo một tiếng, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy khinh bỉ: “Chưa kết hôn đã mang thai, trước khi kết hôn dây dưa không rõ ràng với mấy người đàn ông…” Vu Tuệ Doanh sợ tới mức không thể khóc, cuống quít che miệng anh ta, hổn hển đè thấp giọng nói: “Hướng

Quân, coi như mẹ cầu xin con, con bớt nói vài cầu đi

Sắc mặt bà Giang trắng bệch, không nghe thấy gì. Mà Giang Hân Yên ngẩng đầu liếc bà ta, như có điều suy nghĩ, Hướng Bách Tùng nghẹn khuất hai năm, lúc này nói chuyện đều có chút run rẩy: “Hướng Thu Vân đụng gãy chân Hân Yên, Vũ Hào đã đánh gãy chân nó, cho nó đi tù hai năm, hiện tại còn bắt nó ở Club Mộng Hương để làm nhục, nó thiếu Hận Yên sớm đã trả hết rồi.”

“Lần này Hướng Quân làm tay Hân Yên bị bỏng, nhưng Hàn yên làm Thu Vân bỏng cả một bên chân, con của bà là thịt trong lòng, hai đứa nhà tôi không phải là thịt trong lòng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.