Chương 69: Không nỡ? Vậy quên đi
“Phạt cô không thú vị. Hạ Vũ Hào đưa lưng về phía cô, đứng ở trước bàn làm việc, bưng ly trà kề sát môi, trong đáy mắt hiện lên một tia u ám.
Đây là không muốn tha cho anh trai cô sao? Hướng Thu Vân cau mày đứng lên, rồi lại cố ép bản thân ngồi xuống, cố giữ bình tĩnh mà nói: “Tôi không thông minh như cô Giang, tổng giám đốc Hạ có thể nói rõ hơn không?”
“Sảnh lớn của Club Mộng Hương bị đập, dùng tiền lương bây giờ của cô mà tính thì cả đời sẽ không trả nổi.” Tám chín phần mười đống bình hoa mà Hướng Quân đập là đồ cổ.
“Cái này ngài không cần lo lắng, anh trai tôi sẽ bồi thường hết tất cả tổn thất về tiền bạc” Hướng Thu Vân nói.
Hạ Vũ Hào buông ly trà, xoay người nhìn cô, đôi tay chống lên mặt bàn sau lưng: “Đập hư đồ rồi bồi thường bằng giá gốc cho tôi? Cho mượn một trăm, trả lại vẫn một trăm, với tôi mà nói là tổn thất.
“Ngài cảm thấy bồi thường bao nhiêu thì thích hợp, có thể nói cho anh trai tôi, anh ấy sẽ không trả giá.” Nếu anh đã nhắc tới tiền hẳn là còn đường xoay chuyển, trái tim đang treo lơ lửng của Hướng Thu Vân hơi hạ xuống.
“Không cần tiền.” Tầm mắt Hạ Vũ Hào dừng lại trên má sưng đỏ của cô, trong mắt lóe lên một tia u ám: “Tập đoàn
Hướng Vân vừa lấy được miếng đất trong khu quy hoạch mới ở thành phố Giang Hải, tôi cảm thấy hứng thú.
Hướng Thu Vân im lặng, cho dù là trước kia hay là hiện tại, cô đều không thể xen vào chuyện của công ty.
“Không nỡ? Vậy quên đi.” Hạ Vũ Hào không thèm quan tâm nói.
“Không phải không nỡ!” Sau khi nói xong Hướng Thu Vận mới nhận ra cảm xúc cô đã kích động, cô điều chỉnh cảm xúc, nói: “Chỉ là chuyện này cần phải để tôi thương lượng với người nhà, tôi không tự quyết định được.”
Hạ Vũ Hào cong khỏe môi, trong mắt hiện lên ảo ảnh của cô: “Vậy tốt nhất cô hành động nhanh lên, tôi không kiên nhẫn lắm đâu.”
Hướng Vân Thu lập tức cau mày đi ra ngoài cửa.
Từ sau chuyện hai năm trước cô đâm Giang Hân Nhiên sau đó ngồi tù đã làm người trong nhà bất mãn với cô. Lần này anh trai vì cô gây ra họa, bây giờ còn phải bù một miếng đất, chỉ sợ bố mẹ sẽ càng hận cô hơn.
“Từ từ. Tay cô vừa mới chạm vào nắm cửa, Hạ Vũ Hào gọi cô lại.
Hướng Thu Vân xoay người, cúi đầu hỏi: “Tổng giám đốc Hạ còn có chuyện gì muốn nói sao?”
“Lễ Quốc Khánh, trong lễ đính hôn của Giang Minh Thắng, người nhà họ Giang nhắc nhở tôi đừng để cô đi quấy rối. Hạ Vũ Hào bưng ly trà lên, đặt bên miệng nhưng lại không uống, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu, ngẩn ra, ừ một tiếng, vẻ mặt có hơi khó nhìn.
Trong vòng này, không ít người có cuộc sống cá nhân hỗn loạn, nhưng cô vẫn luôn cho rằng Giang Minh Thắng là một ngoại lệ, không ngờ rằng anh ta đã xác định muốn đính hôn với Tống Như, mà còn đến trêu chọc cô.
Điều này làm cho cô cảm thấy rất buồn nôn.
Thấy vậy, Hạ Vũ Hào hừ nhẹ một tiếng, đặt ly trà lên trên bàn, chân mày nhíu lại rất nhẹ
Biết Giang Minh Thắng muốn đính hôn, còn không cho cô đi, cho nên cô đau lòng?
Trong lòng Hướng Thu Vân có muộn phiền, mơ màng hồ đồ ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Đinh!
Thang máy xuống tới lầu một
HỒ, cô cũng ở đây sao?” Nhậm Gia Hân đứng ở ngoài thang máy, trên khuôn mặt trẻ con ngập tràn kinh ngạc: “Trong vòng một ngày gặp được cô hai lần, đây là duyên phận à?”
Hướng Thu Vân cố gắng cong môi, bước ra khỏi thang máy: “Là trùng hợp
Chung Khánh Hiên gật đầu với cô, xách theo cổ áo
Nhậm Gia Hân đi vào thang máy, trực tiếp nhấn nút đóng thang máy.
“Thầy, anh làm gì vậy?” Nhậm Gia Hân bóp eo trừng mắt nhìn anh: “Tôi còn có vài chuyện muốn hỏi cô ấy!
Chung Khánh Hiên đẩy gọng kính mắt mạ vàng, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tiêu chuẩn: “Chỉ là chuyện bát quái mà thôi, hỏi hay không hỏi đều như nhau.
Nhậm Gia Hân khinh thường liếc nhìn, nhỏ giọng lấm bẩm: “Độc tài.
“Cô nói cái gì?” Tay phải Chung Khánh Hiên đặt trên vai cô ta, hỏi.
“Ha ha!” Nhậm Gia Hân nở nụ cười lời: “Tôi nói hôm nay thầy mặc bộ tây trang này đặc biệt đẹp trai, còn đẹp trai hơn ngày thường, đẹp trai ngất ngây!”
Chung Khánh Hiện xoa cái đầu tròn của cô ta: “Nói bừa cái gì, nói thật đi.
Nhậm Gia Hân: “…”
Hai người đi thang máy lên tầng ba mươi sáu, Nhậm Gia Hân đi theo phía sau Chung Khánh Hiên, khi vừa nhìn thấy năm chữ văn phòng tổng giám đốc, thì bắt đầu lùi bước: “Thầy, tôi bụng đau, hình như kinh nguyệt tới, tôi đi trước đây!”
“Sợ hãi?” Chung Khánh Hiên túm sau cổ áo cô ta kéo cô ta về lại: “Vũ Hào không ăn thịt người.
Nhậm Gia Hân ôm bụng, vẻ mặt đau khổ: “Không phải sợ hãi, là kinh nguyệt của tôi đến, phải đi đổi băng vệ sinh!”
“Nếu như tôi nhớ không lầm, hình như đây là lần thứ ba kinh nguyệt của cô tới trong tháng. Chung Khánh Hiện thả cổ áo cô ta ra, mỉm cười nhìn xuống cô ta.
Nhậm Gia Hân tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
“Thật không muốn vào sao?” Chung Khánh Hiện hơi nhíu mày, thấy cô ta gật đầu như gà con mổ thóc, tức đến cười: “Giỏi lắm. Hôm nay có vụ án mới, cô đi về sửa sang lại hồ sơ của đương sự đi.”
“Cảm ơn sư phụ, yêu anh, trái tim. Còn chưa nói được chữ cuối cùng, Nhậm Gia Hân đã chạy vào bên trong thang máy.
Chung Khánh Hiên thở dài, xoa giữa chân mày, đi đến trước văn phòng tổng giám đốc, gõ lên cửa.
“Vào đi.” Giọng nói thanh lãnh vang lên từ bên trong.
Chung Khánh Hiên đẩy cửa ra, mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào khứu giác của anh ta. Anh ta nhìn dáng người cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, hỏi: “Có chuyện phiền lòng sao?”
“Ừ, nghèo” Hạ Vũ Hào quay đầu nhìn thấy anh ta, dụi tắt điều thuốc vừa cháy được một nửa, rồi ném vào gạt tàn thuốc.
Chung Khánh Hiên thảo gọng kính mắt mạ vàng xuống, ném lên trên bàn trà: “Cậu nói cậu nghèo, vậy tôi thì sao? Là hộ đặc biệt nghèo khó sao?”
“Uống trà không?” Hạ Vũ Hào rót ly trà, đặt lên trên bàn trà.
Chung Khánh Hiên liếc mắt đầy ghét bỏ, vốn không định uống: “Có phải cậu cố ý không? Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi chỉ uống cà phê không uống trà!”
“Chỉ là giả vờ khách sáo mà thôi, cậu đừng quá nghiêm túc.” Hạ Vũ Hào bưng ly trà vừa mới rót lên, uống một ngụm, rồi đặt lên bàn trà lần nữa.
“Ha ha! Chung Khánh Hiên cười lạnh hai tiếng, đặt túi hồ sơ và cặp công văn lên bàn trà: “Vậy tôi đây mặc kệ án của Hướng Quân “Mới nói một câu đã tức giận? Lòng dạ quá hẹp hòi. Hạ Vũ Hào liếc nhìn anh ta, rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Chung Khánh Hiên không tiếp tục nói xàm với anh, nghiêm mặt nói: “Cô Vu có chút giao tình với bố mẹ tôi, hai vị đã cố ý gọi điện thoại cho tôi, không cho phép tôi nhận vụ án này”
Hạ Vũ Hào ừ một tiếng, vẻ mặt không có chút dao động.
“Chuyện này liên quan đến thịt trên đầu quả tim cậu, tôi còn cho rằng cậu sẽ mắng tôi hai câu.” Chung Khánh Hiện đứng lên, cầm lấy bột cà phê, tự mình pha cà phê.
“Tôi không so đo với súc sinh.” Hạ Vũ Hào dựa lên trên số pha, dù bận vẫn ung dung nhìn người đàn ông đang nghiêm túc pha cà phê: “Với lại, không phải thịt trên đầu quả tím, chỉ là một đối tượng có thể sẽ liên hôn mà thôi.”
Chung Khánh Hiên không thèm pha cà phê nữa, xoay người nhìn anh ta: “Đối tượng liên hôn? Còn chưa chắc chắn? Vậy vì sao hai năm trước cậu còn vì cô ta mà đánh gãy chân Hướng Thu Vân.
Nhất thời anh ta đã quên so đo chuyện Hạ Vũ Hào mắng anh ta là súc sinh.
“Đó là trừng phạt Hướng Thu Vân nên chịu, không liên quan gì đến Hàn Yên.” Hạ Vũ Hào nhíu mày lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra, vẻ mặt như thường.
“Chậc.” Chung Khánh Hiên bưng cà phê đi đến bàn trà ngồi xuống: “Vì cậu mà chân cô Giang nhà người ta còn chưa lành, thế mà cậu chỉ coi người ta là đối tượng liên hôn… Đúng là quá tuyệt tình.”