Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 63-65




Chương 63: Cô muốn thế nào mới bỏ qua cho anh ấy?

“Biên bản cái gì, em nghe nhầm rồi! Cái đó, anh uống nhiều rượu quá rồi, đầu đau quá, ngủ thêm một lúc nữa đây, đừng gọi điện cho anh nhé!” Hướng Quân cười ngượng ngùng một tiếng, vội vã nói vài câu, không cho Hướng Thu Vân cơ hội đặt câu hỏi, trực tiếp cúp điện thoại Hướng Thu Vân tiếp tục gọi, không ai nghe máy nữa Cô mím mím môi, xuống giường đi giày, còn chưa thay quần áo bệnh nhân đã định ra ngoài.

Anh trai làm việc bốc đồng không nghĩ đến hậu quả, không biết vừa nãy đã làm ra chuyện gì!

“Cô muốn đi ra ngoài sao?” Chu Hồng đứng lên, chắn ở trước người của cô: “Chị dâu cô nói trông cô nghỉ ngơi thật tốt: Hướng Thu Vân nhíu nhíu mày: “Tránh ra”

“Trước đây chân của cô từng bị đánh gấy, bây giờ lại bị bỏng, nếu như nhiễm trùng gì gì đó làm cho hoại tử, chân hoàn toàn tàn phế thì thế nào?” Chu Hồng không biết chữa bệnh, cũng không biết bản thân nói linh tinh cái gì, hiện tại cô ấy chỉ muốn ngăn cản Hướng Thu Vân.

Chân mày Hướng Thu Vân nhíu chặt hơn một chút: “Chân của tôi, tôi tự biết, tránh ra.”

Dừng lại một lúc, cô nói thêm: “Cô không muốn làm mất lòng chị dâu tôi, có thế nói với chị ấy là tôi kiên quyết lao ra, chị ấy không phải loại người không phân rõ đúng sai.”

Chu Hồng nhìn vẻ mặt của cô, do dự một hồi, cuối cùng vẫn tránh ra: “Đây là tự cô nói đấy”

Hướng Thu Vân không để ý ừ một tiếng, lách qua cô ấy chạy ra bên ngoài.

“Hướng Thu Vân, cô chờ tôi một chút, tôi đi cùng với cô!” Chu Hồng hơi nghĩ ngợi một chút, nhanh chóng đuổi theo.

Hướng Thu Vân không ngừng lại, chạy một mạch tới trước thang máy, ấn cả bốn thang máy, cúi đầu cau mày chờ ở giữa hai thang máy tốc độ không chênh nhau lắm.

Tinh!

Thang máy mở ra.

Cô ngẩng đầu vừa định tiến vào, khi nhìn thấy người bên trong thang máy lại ngây ngẩn cả người.

Ở trong thang máy, Hạ Vũ Hào mặc tây trang màu xám bạc đứng ở phía sau xe lăn, sang trọng, tuấn lãng, đang rũ mắt chuyên tâm nhìn vết thương trên mu bàn tay của Giang Hân Yên.

Chu Hồng đứng ở bên cạnh Hướng Thu Vân, thấy vậy cũng sững SỜ.

“Tại sao cô lại chạy ra ngoài?” Ánh mắt Giang Hân Yên dừng lại trên đùi cô, lo lẳng nói: “Chân của cô bị bỏng rồi, nên năm ở trên giường nghỉ ngơi thì tốt hơn.”

Hạ Vũ Hào nhấc mắt lên, ánh mắt dừng lại trên đùi một lúc, nhanh chóng dời đi.

“Vết thương trên mu bàn tay của cô là do anh trai tôi làm sao?”

Hướng Thu Vân liếm liếm bờ môi khô khốc, nhìn vết thương trên mu bàn tay Giang Hân Yên, hỏi.

Lâu như vậy rồi mà anh trai vẫn còn ở cục cảnh sát, chắc chắn đã chọc tới phiền phức lớn, ngoại trừ trêu chọc Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên, cô thực sự không nghĩ ra lý do nào khác.

Giang Hân Yên nhẹ nhàng gật đầu một cái, trên gương mặt thanh tú tràn ngập vẻ cay đẳng: “Anh Hướng Quân nói đây là ăn miếng trả miếng. Anh ấy còn nói, nhất định là tôi cố ý đổ nước vào cô, tôi giải thích thế nào anh ấy cũng không tin.”

Ánh mắt Chu Hồng đảo qua lại, không biết nên nhìn chỗ nào.

“Chẳng… Cô muốn thế nào mới bỏ qua cho anh ấy?’ Cổ Hướng Thu Vân chuyển động, cố gắng ép câu “chẳng lẽ không phải cố ý” xuống.

Hạ Vũ Hào nhìn đùi Hướng Thu Vân vì băng vải xô mà phồng lên một mảng, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm, mơ hồ có chút buồn bực.

“Tôi đã bảo tự hoà giải mấy lần nhưng anh Hướng Quân nói tôi là con điếm tâm cơ, giả vờ, không chịu tiếp nhận ý tốt của tôi, tôi cũng thực sự không có biện pháp” Giang Hân Yên thở dài rất bất đắc dĩ.

Nghe vậy, Chu Hồng vẫn luôn yên lặng không lên tiếng cau mày nói rằng: “Đấy là cậu Hướng không đúng, cô Giang đã nói không phải không so đo với anh ấy, anh ấy còn…” Cô ấy cân nhắc dùng từ một chút: “Còn mắng chửi người khác.”

Hướng Thu Vân mím chặt môi, nắm tay siết thật chặt.

“Cô Giang, tay của cô đã bỏng thành thế này, nên sớm để bác sĩ xử lý một chút đi. Nếu như bởi vì chuyện này mà để lại sẹo thì cũng không tốt” Chu Hồng nhìn chẳm chằm bọng nước trên mu bàn tay của Giang Hân Yên, nói.

Giang Hân Yên cắn cắn môi, giữa hai lông mày toàn là buồn khổ: “Trái lại thì tôi không quá quan tâm có để lại sẹo gì đó hay không, chỉ là anh Hướng Quân hiểu lầm tôi, khiến trong lòng tôi rất khó chịu.”

Khóe môi Hạ Vũ Hào kéo lên một độ cong mỉa mai nhưng không nói câu nào.

“Tôi sẽ giải thích cho anh trai tôi về chuyện cô “không cẩn thận” làm bỏng tôi, cô có thể tha thứ cho anh của tôi không?” Hướng Thu Vân cúi thấp đầu, khom lưng uốn gối.

“Đừng nói khách khí như vậy, vốn dĩ tôi không trách anh Hướng.

Quân, chỉ là khó chịu trong lòng mà thôi. Quen biết nhiều năm như vậy, giờ tôi mới biết được hình tượng của tôi ở trong lòng anh ấy kém như vậy” Giang Hân Yên thở dài.

Hướng Thu Vân đè sự ghê tởm cuộn trào trong lòng xuống, thản nhiên nói: “Anh tôi nói chuyện khó nghe, cô Giang thứ lỗi, thật ra anh ấy thường xuyên bảo tôi nên học tập theo cô.”

Anh trai luôn bảo cô dịu dàng một chút giống như Giang Hân Yên vậy, nói là như thế mới có người thích, có điều đó đã là chuyện của hai năm trước.

“Nhưng mà tôi cũng rất vui, anh Hướng Quân ra mặt giúp cô, tình cảm của hai anh em cô vẫn tốt như ngày xưa.’ Giang Hân Yên lại cong môi, làm như thật lòng thấy vui cho cô: “Tôi cũng biết, chú Hướng miệng cứng lòng mềm, không nỡ để cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Hướng, cuối cùng tôi cũng coi như không cần áy náy như vậy”

“‘ Con ngươi Hướng Thu Vân co rụt lại, theo bản năng nhìn về phía.

Hạ Vũ Hào, cơ thể hơi run rẩy.

Hai năm trước, nhà họ Hướng cắt đứt quan hệ với cô mới có thể bảo toàn bản thân.

Giang Hân Yên nói như vậy, không biết có làm cho Hạ Vũ Hào suy nghĩ nhiều hay không Hạ Vũ Hào nhếch môi, đáy mắt mơ hồ có vài phần châm biếm: “Suýt nữa đã quên chuyện mua hạt óc chó cho cô rồi, may mà hôm nay cô nhắc nhở tôi.”

“Em đã bảo người nhà mua, làm phiền anh Vũ Hào rồi” Giang Hân Yên cong cong khóe môi, dịu dàng nói.

Hạ Vũ Hào cười khẽ một tiếng, nhìn không ra vui giận: “Cũng đúng, dựa theo mức sử dụng não của cô, chắc hẳn trước đây đã ăn không ít hạt óc chó bồi bổ não.”

Thân thể Giang Hân Yên hơi cứng lại, cười một tiếng, không lên tiếng nữa.

Chu Hồng đứng ở bên cạnh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Cô ấy cứ cảm thấy bầu không khí hiện tại rất vi diệu, quan hệ giữa Tổng giám đốc Hạ và cô Giang cũng không tốt giống như trong lời kể.

“Chủ tịch Hướng đã cắt đứt quan hệ với tôi, Hướng Thu Vân hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt Hạ Vũ Hào, dáng vẻ cực kỳ khép nép, trong giọng nói xen lãn vài phần cầu xin: “Ngày đó trong bữa sinh nhật của bác gái, ngài cũng tận mắt thấy rồi.”

Cô nuốt ngụm nước bọt, khó khăn nói: “Chủ tịch Hướng và bà Hướng chê tôi làm mất mặt, từ sau khi tôi ra tù, họ chưa từng gặp mặt tôi, nếu không tôi cũng không đến nỗi phải đến tiệc sinh nhật của bác gái mới có thể gặp bà Hướng một lần”

“Tự cho là thông minh” Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn cô, giọng nói rất nhẹ: “Tôi hỏi cô những thứ này à?”

Hướng Thu Vân kinh ngạc đứng tại chỗ, vậy có nghĩa là… anh không có ý định làm khó cô vì chuyện này ư?

Không đợi cô hỏi cái gì, Hạ Vũ Hào đã đẩy Giang Hân Yên rời đi.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Chu Hồng tiến đến trước mặt Hướng Thu Vân nói: “Cô xem, Giang tiểu thư nói không trách cậu Hướng, Tổng giám đốc Hạ cũng không nói cái gì, chắc chắn cậu Hướng không sao cả, cô nên trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung nữa”

Cô ấy vừa nói chuyện vừa định kéo cánh tay của Hướng Thu Vân.

Hướng Thu Vân nhìn như lơ đãng lui về sau một bước, vừa hay tránh được sự đụng chạm của cô ấy: “Thời gian không còn sớm, cô về nhà đi.”

“Vậy ngày mai tôi lại đến thăm cô” Chu Hồng hụt tay, ngượng ngùng cười cười.

Hướng Thu Vân cũng không quay đầu lại mà tiến vào thang máy, ấn nút đóng cửa, trong khoảnh khắc cửa thang máy gần đóng lại, giọng nói của cô truyền ra từ bên trong: “Không cần, cảm ơn.”

Chu Hồng trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, trong mắt tràn đầy buồn bã.

Nhưng nghĩ tới cái gì đó, cô ấy làm tư thế nắm tay tự cổ vũ cho mình, sau đó đi vào một thang máy khác.

Chương 64: Đừng tiếp tục sỉ nhục cô

Chờ xử lý xong miệng vết thương của Giang Hân Yên thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.

“Anh Vũ Hào, anh lùi một hội nghị để đến xem vết thương của em, em cũng không biết làm sao để cảm ơn anh.”

Giang Hân Yên chớp mắt, dịu dàng nói: “Nếu không thì thế này đi, em mới học được vài món ăn mới, để em làm một bữa cơm đãi anh nhé, được không? “Không có gì, tôi thích đầu bếp làm hơn.” Hạ Vũ Hào nhìn mu bàn tay của cô ta bị quấn hai lớp bằng gạc, trong đầu không nhịn được mà nhớ lại phần quần hơi gồ lên của Hướng Thu Vân và cả dáng đi đứng mất tự nhiên của cô, hàng chân mày hơi nhíu nhẹ lại.

Giang Hân Yên hơi chu môi, oán trách nói: “Kỹ năng nấu nướng của em không thể nào so được với đầu bếp, nhưng mà hơn ở tấm lòng”

“Tôi còn phải về công ty, cô tự đi về đi.” Hạ Vũ Hào cũng không vì cô ta làm nũng mà thay đổi ý định, sải bước ra khỏi phòng bệnh, so với ngày thường có vẻ vội vàng hơn.

Giang Hân Yên khẽ thở dài nhìn bóng dáng của anh biến mất ở sau cánh cửa, nở nụ cười đầy chua chát.

Hạ Vũ Hào đi thẳng đến văn phòng bác sĩ, trong đó còn mang theo vài phần vội vàng mà anh không nhận ra.

“Tổng giám đốc Hạ” Bác sĩ đã chờ từ sớm, thấy anh bước vào thì lập tức đứng dậy. Ánh mắt dừng lại trên cái quần tây ẩm ướt của anh: “Anh… Thật sự không cần xử lý sao?”

Vừa nãy khi anh ta băng bó cho cô Giang, đã từng đề nghị xử lý miệng vết thương giúp tổng giám đốc Hạ, nhưng mà lại bị từ chối.

“Không cần.” Hạ Vũ Hào đi thẳng vào vấn đề: “Hướng

Thu Vân bị bỏng có nghiêm trọng không?”

Bác sĩ: “Bị bỏng cấp độ hai, nói nghiêm trọng thì nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thật ra cũng không nghiêm trọng đến vậy. Chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ không sao cả. Có điều…

“Có điều gì?” Hạ Vũ Hào cúi đầu, miết nếp nhăn do bước đi trên tây trang.

“Nơi bị bỏng không thể hoạt động nhiều, để tránh miệng vết thương cọ xát vào băng gạc, làm tăng thời gian khép miệng vết thương lại” Bác sĩ lại nói thêm, giọng điệu có hơi tức giận: “Nhưng mà cô Hướng không phối hợp, cô ta…”

Di động của Hạ Vũ Hào bắt đầu rung lên, anh giơ tay nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, cô ta sẽ phối hợp

Nói xong, anh không để ý đến vẻ mặt khó hiểu của bác sĩ, bước nhanh ra ngoài rồi nhận cuộc gọi: “Ừ, tôi đang trên đường đến công ty, để người bên FH chờ một lúc đi.”

Không biết đầu bên kia nói gì mà anh lại cười nhạt một tiếng: “Không muốn chờ thì để anh ta về đi, chúng ta không thiếu người muốn hợp tác.”

Hạ Vũ Hào ra khỏi cổng bệnh viện mới cúp điện thoại, trùng hợp thấy Giang Hân Yên đừng chờ bên cạnh chiếc Bentley: “Sao cô còn chưa về?”

“Em đi xuống nhìn thấy xe anh còn đỗ ở đây, nên chờ một lúc.” Giang Hân Yên cười, thuận miệng hỏi: “Sao bây giờ anh Vũ Hào mới ra đến?”

Hạ Vũ Hào mở cửa, ôm cô ta vào trong xe, sau đó đặt xe lăn vào trong cốp xe: “Điều tra anh à?”

“Chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, anh Vũ Hào không muốn nói thì đừng nói. Giang Hân Yên cài dây an toàn, rồi tiện tay chỉnh lại mái tóc dài hơi rối.

Hạ Vũ Hào ngồi vào ghế điều khiển, khởi động xe: “Sau khi đến công ty tôi sẽ sắp xếp người đưa cô về.”

“Vốn em định để anh trai đến đón” Giang Hân Yên nhíu mày, có hơi buồn rầu: “Nhưng mà khi em vừa ra tới nơi, trùng hợp nhìn thấy Hướng Vân Thu ngồi xe anh em ra

Một tay Hạ Vũ Hào để trên vô lăng, một tay khác lại vô thức gõ lên vô lăng.

“Anh Vũ Hào, ngày anh trai em đính hôn, làm phiền anh rồi.” Giang Hân Yên cắn môi: “Cũng không phải em suy nghĩ ác ý cho Hướng Thu Vân, nhưng cô ta… Em thật sự không yên lòng. Nếu như cô ta thật sự đến quậy phá trong lễ đính hôn, thì nhà họ Giang và nhà họ Tống chúng em sẽ trở thành trò cười”

Đèn xanh sáng lên, chiếc Bentley đột nhiên tăng tốc.

Hạ Vũ Hào nhìn thẳng về phía trước, cong môi: “Nhà họ Giang mướn thêm vài bảo vệ là có thể giải quyết được chuyện này, cô cứ nhiều lần lặp đi lặp lại muốn tôi giúp đỡ là có ý gì sao?”

Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Hân Yên, trong đáy mắt hiện lên một tia u ám: “Nếu cô nói những lời này là muốn để tôi biết Hướng Thu Vân có quan hệ mập mờ với anh trai cô, thì tôi đã biết.”

Bị anh vạch trần, Giang Hân Yên vẫn tươi cười như cũ: “Từ lúc anh đánh gãy chân Hướng Thu Vân, đưa cô ta vào nhà giam, thì ân oán giữa em và cô ta cũng đã hết. Anh Vũ Hào, em không hận cô ta, anh đuổi cô ta ra khỏi club đi, đừng sỉ nhục cô ta nữa.”

“Chỉ là đơn giản là lòng tốt thôi sao?” Đèn đỏ, Hạ Vũ Hào đột nhiên giẫm phanh lại, lốp xe cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Giang Hân Yên cả người theo quán tính nhào về phía trước, may là đã thắt dây an toàn nên không sao cả: “Em muốn nói, chỉ sợ anh Vũ Hào cũng sẽ không tin. Nói thật, làm như vậy ngoại trừ tốt cho Hướng Thu Vân, thì vẫn có chút lòng riêng của em.

Đèn xanh sáng lên, chiếc xe có dán chữ xe tập lái phía trước một hồi lâu cũng không nhúc nhích, Hạ Vũ Hào ấn còi: “Hả?”

“Vì Hướng Thu Vân làm việc ở club Mộng Hương nên mới có cơ hội tiếp xúc với anh trai em. Nếu cô ta rời khỏi đó, muốn tiếp xúc với anh của em sẽ không dễ như vậy nữa.” Giang Hân Yên nghiêng đầu nhìn góc nghiêng đẹp trai của anh, dịu dàng nói: “Có được không anh Vũ Hào?”

Xe tập lái nhúc nhích vài lần mới khởi động thành công, tiếng còi xe phía sau vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Hạ Vũ Hào theo sau sự di chuyển chậm chạp như ốc sên bò của xe tập lái: “Không hổ là hai anh em, ai cũng đều thích nhúng tay vào chuyện club của tôi.”

“Vậy anh Vũ Hào đồng ý không?” Giang Hân Yên cười, truy vấn nói.

Chiếc xe tập lái phía trước vừa rẽ vào khúc cua, tốc độ Hạ Vũ Hào nhanh hơn xe. Anh khẽ cười một tiếng: “Có chuyện này em đã hiểu lầm rồi, tôi đối xử với Hướng Thu Vân thế nào không liên quan gì tới cô. Cho nên em có tha thứ cho cô ta hay không, đều không ảnh hưởng đến quyết định của tôi.

“Em còn tưởng rằng với mối quan hệ không tốt của anh và Hướng Thu Vân, anh sẽ lập tức đồng ý. Giang Hân Yên nhìn chằm chằm anh, lời nói đầy ẩn ý: “Dường như sự thật không giống như em nghĩ.

Hạ Vũ Hào yên lặng lái xe, không phủ nhận.

Đáy mắt Giang Hân Yên lóe lên ảm đạp, ngay sau đó trở lại như thường. Xe chạy thẳng về phía trước, một lát sau, cô ta mới nói: “Có chuyện này em rất là tò mò, mạo muội hỏi một câu, mong anh Vũ Hào đừng trách móc.

“Lúc nào cô cũng nói như vậy, tôi đã được thử qua rồi, không nên hỏi thì hơn”Hạ Vũ Hào nói.

Giang Hân Yên xem nhẹ lời của anh, hỏi: “Mấy năm nay anh không qua lại với em, cũng không đồng ý đính hôn với em, là bởi vì Hướng Thu Vân sao?”

“Đúng là vậy thì sao, mà không phải vậy thì sao?” Hạ Vũ Hào nhàn nhạt hỏi.

Nghe vậy, lòng Giang Hân Yên đã hoàn toàn trầm xuống, khỏe môi cô ta hơi lóe lên nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng chúng ta chỉ liên hôn, nhưng em vẫn thật sự thích anh Vũ Hào, muốn sống cả đời với anh.

Cô ta dừng một chút, mới nói tiếp: “Em hy vọng khi chúng ta kết hôn, cho dù trong lòng anh không có em, nhưng cũng đừng có người khác.”

“Em không chấp nhận cũng được, có thể liên hôn với những người khác. Nhà họ Hạ sẽ không nói nhiều một câu. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Hạ Vũ không hề dao động chút nào.

Tròng mắt của Giang Hân Yên hơi co lại, ngạc nhiên nhìn anh, trong mắt ngập tràn bất ngờ không thể tin được.

Bentley ngừng trước cửa tập đoàn Hạ Thiên, Hạ Vũ Hào như là không thấy được vẻ mặt của cô ta, cảm xúc không giống trước kia: “Cô đi lên sẽ lại phải đi xuống, nên anh không mời cô lên nữa, chốc lát sẽ có người đến đưa cô về

Nói xong, anh lập tức xuống xe, đi vào công ty.

Mãi cho đến khi bóng dáng anh biến mất trong tầm mắt, Giang Hân Yên mới thu lại ánh mắt của mình, cảm thấy trong lòng như ăn phải thuốc đẳng.

Giây phút này, đột nhiên cô ta thấy có chút bội phục Hướng Thu Vân, không ngờ cô thể kiên trì dưới thái độ này của anh suốt mười mấy năm….

Chương 65: Tôi sẽ không động đến đôi nam nữ chó đó

Sau khi Hướng Thu Vân ngồi lên xe taxi, tài xế dùng tiếng phổ thông đậm tiếng địa phương hỏi: “Cô gái nhỏ muốn đi đâu đây?”

“… Ngài biết club Mộng Hương không?” Hướng Thu Vân hơi ngẩn ra, cô còn chưa biết anh trai đang ở đồn công an nào.

“Biết biết!” Mắt tài xế mắt sáng lên: “Có ai mà không biết chỗ đó? Người có tiền đều thích đến chỗ đó chơi, nơi này mấy người bình dân như chúng ta không đến nổi đâu, cô muốn đến đó à?”

Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc: “Không phải, ta đến đồn công an cách đó gần nhất.

Lúc trước Hạ Vũ Hào ở club Mộng Hương, hẳn là anh trai đến đó gây chuyện rồi bị bắt đi, trong tình huống bình thường, bây giờ anh trai hẳn nên ở đồn công an cách club Mộng Hương gần nhất.

Nghe đến đây, tài xế lải nhải rất nhiều, nhưng trong lòng cô có muộn phiền, nên không nghe vào một câu.

Cô ngồi trên xe gọi cho anh trai chị dâu liên tục mấy cuộc điện thoại, nhưng hai người không ai nhận, cô nhíu mày, gửi thẳng cho hai người một tin nhắn.

“Nói cho em biết bây giờ ở đồn công an nào, nếu không em tìm từng cái. Hướng Quân lập tức trả lời điện thoại: “Thu Vân, thật ra anh không ở đồn công an, em…

“Nói địa điểm.” Hướng Thu Vân lập tức ngắt lời anh ta.

Hướng Quân: “Lần trước khi anh vừa gặp em, còn cảm thấy em đã biết nghe lời, ngoan ngoãn, sao lại ngang ngược như vậy? Anh nói với em, đàn ông đều thích Giang. Anh ta lập tức sửa miệng: “Chị dâu em là người phụ nữ dịu dàng, còn kiểu cọp cái giống như em là muốn.”

“Đừng nhiều lời, nói ở đâu.” Hướng Thu Vân nhíu mày, anh trai tìm nhiều cớ như vậy là muốn ngăn cô đến đồn công an, hẳn là chuyện này sẽ không dễ giải quyết.

Hướng Quân thấy cô đã nổi giận, không dám tiếp tục ba hoa: “Chính là đồn công an cách club gần nhất. Chân của em bị thương, đừng xuống đất, nếu thật sự muốn đến đây thì để y tá tìm cho em một cái nạng..

Hướng Thu Vân lập tức cúp điện thoại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong đáy mắt là sự trống rỗng và thất thần.

Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên sẽ không để anh trai cô ra ngoài dễ như vậy. Hai mươi phút sau, xe taxi ngừng ở trước đồn công an.

Hướng Thu Vân thanh toán tiền xe, gian nan xuống xe, tài xế hỏi có cần đỡ cô vào trong đồn công an không đã bị từ chối.

Trước đồn công an có một chiếc xe Audi dán chữ tập lái đỗ xiêu vẹo, cô chỉ liếc mắt một cái, không để ý đến.

“Em gái tôi sắp tới rồi!” Cách một cánh cửa truyền ra giọng nói của Hướng Quân: “Mấy người nói cho tôi biết chuyện này cần bao nhiêu tiền để giải quyết? Tôi nhất định sẽ không trả giá!”

“Cậu Hướng, chuyện này anh vẫn nên thương lượng với tổng giám đốc Hạ và cả cô Giang. Nếu như bọn họ không đồng ý, chúng tôi chỉ có thể làm việc theo trình tự” Hướng Quân lại hét lớn hơn chút nữa: “Đừng nhắc tới anh ta với tôi! Không phải là mấy người…

“Anh.” Hướng Thu Vân đi vào, đứng ở bên cạnh Hướng Quân.

Hướng Quân cứng họng, trừng mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của người cảnh sát trẻ, hạ giọng với vẻ lấy lòng, nói: “Không có chuyện gì lớn, trước kia bỏ tiền ra là có thể đi rồi, tôi cũng chẳng làm gì cặp nam nữ chó má kia!”

Các cảnh sát mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ vờ như không nghe thấy bốn chữ nam nữ chó má.

“Anh bớt tranh cãi đi!” Lâm Quỳnh Chi kéo quần áo anh, đã gấp đến mức đỏ cả mặt.

Hướng Quân liếc mắt nhìn vợ và cả em gái, bĩu môi, hừ một tiếng, không nói nữa.

“Cảnh sát, ngài vừa mới nói chỉ cần tổng giám đốc Hạ và cô Giang đồng ý là được, phải không?” Hướng Thu Vân nhìn cảnh sát, nhẹ giọng hỏi.

Người cảnh sát trẻ ngập ngừng hồi lâu, lắp bắp trả lời: “Thầy… Thầy, là như vậy sao?”

Mấy người cảnh sát trung niên vốn đang đứng ở phía sau chỉ có thể đi lên, anh ta bất lực liếc nhìn cảnh sát trẻ, họ khan một tiếng: “Ừ, nếu như cô và mấy người kia có thể ngầm giải hòa, thì là chuyện vui.”

“Trước khi tôi tới đây trùng hợp gặp qua cô Giang, chính miệng cô ta nói với tôi sẽ không trách anh trai tôi. Vậy có phải là anh trai tôi đã có thể đi được rồi không?” Hưởng Thu Vân chỉ nhìn cảnh sát một lúc rồi dời mắt, hai năm trước cô gặp chuyện oan uổng, nên không có thiện cảm với cảnh sát.

“Chuyện này.” Cảnh sát trung niên hạ giọng, châm chước nói: “Chuyện vu khống chúng tôi cũng không tiện xử lý. Nếu không cô gọi cho cô Giang hoặc là tổng giám đốc Hạ, nếu bọn họ nói không so đo, chúng tôi nhất định thả người.

Hướng Vân Thu gật đầu: “Được, tôi sẽ gọi điện cho bọn họ.

“Không được gọi!” Hướng Quân ngắt lời cô, nhanh tay giành lấy di động, oán hận nói: “Cùng lắm thì ông đây ở trong tù một tháng, có gì đâu chứ? Không phải em đã ở trong tù hai năm mà cũng không có việc gì sao?”

Nghe đến đây, Lâm Quỳnh Chi dùng khuỷu tay thọc anh ta, đưa mắt ra hiệu cho anh.

Hướng Thu Vân mím môi, đáy mắt xẹt qua một tia ảm đạm. Đúng vậy, ở trong tù hai năm quả là khổ sở, vậy nên cô mới không muốn để anh trai vào đó.

“Thu Vân. Hướng Quân đầy khí thế, cười mỉa nói: “Anh chỉ đưa ra vài ví dụ, em đừng nghĩ nhiều.”

“Không sao cả, đưa điện thoại cho em” Ánh mắt Hướng Thu Vân lóe lên, vươn tay về phía anh.

Hướng Quân nhíu mày, theo bản năng giấu điện thoại ra phía sau, nhưng đối diện với ánh mắt của cô, cuối cùng vẫn không tình nguyện trả điện thoại lại cho cô.

Hướng Thu Vân không lưu số di động của Giang Hân Yên, nhưng trước kia quan hệ của hai người rất tốt, nên cô còn nhớ. Cô gọi vào dãy số Giang Hận Yên, đổ hại hội chuông, bên kia mới bắt máy, không chắc chắn hỏi: “Hướng Thu Vân?”

“Đúng, là tôi.” Hướng Thu Vân siết chặt nắm tay, buông ra, mở loa: “Bây giờ tôi đang ở Cục Cảnh Sát, cảnh sát nói nếu ngài bỏ qua, bọn họ sẽ thả người.”

Nhìn thái độ kh lưng uốn gối của cô, Hướng Quân tức muốn bốc lửa, anh ta nhíu mày định nói, nhưng mới vừa há miệng đã bị Lâm Quỳnh Chi che lại: “Hướng Quân, nếu anh thật lòng thương Thu Vân, thì ít nói vài câu đi, đừng gây chuyện nữa.

Hướng Quân đẩy tay cô ấy ra, trán nổi đầy gân xanh, nhưng cuối cùng khuôn mặt tuấn tú hơi dãn ra, không nói gì cả.

Giang Hân Yên ở bên kia im lặng trong chốc lát, rồi xin lỗi đầy thành khẩn: “Xin lỗi Hướng Thu Vân nha, tôi đã nói tôi không trách anh Hướng Quân, nhưng mà bên phía anh Vũ Hào không đồng ý. Cô ở đồn công an, hẳn là đã nhìn thấy luật sư do anh Vũ Hào tìm chứ?”

Vừa dứt lời, Nhậm Gia Hân từng chủ động giúp đỡ Hướng Thu Vân đi đến trước mặt cô: “Ồ, cô không phải là nhân viên vệ sinh ở club Mộng Hương sao? Sao cô lại ở đồn công an? Lại phạm tội à?”

Luật sự mặc tây trang mang giày da, khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời đứng ở sau lưng cô ta, trong tay cầm một túi công văn và túi hồ sơ.

Anh ta đẩy gọng kính mạ vàng trên sống mũi, đánh giá Hướng Thu Vân từ trên xuống dưới vài lần.

“Chờ một lát.” Hướng Thu Vân chỉ xuống điện thoại di động.

Nhậm Gia Hân chớp mắt, ngón tay đưa lên trước mỗi làm tư thế kéo khóa lại.

Lúc này Hướng Thu Vân mới nói tiếp: “Anh tôi đã biết sai rồi, vừa rồi anh ấy còn nói muốn đến cửa xin lỗi. Lần này người bị hại chủ yếu là ngài, chỉ cần ngài người lớn rộng lượng không so đo với anh trai tôi, thì đồn công an sẽ thả người. Coi như chủ Hướng nợ ngài một ân tình, ngài xem có thể tha cho anh trai tôi không?”

Hướng Quân trợn mắt, bực bội kéo cà vạt.

“Nếu như trong lúc chủ Hướng không hề hay biết lại nợ tôi một ân tình, chỉ sợ sẽ tức đến bốc lửa. Giang Hàn Yên thở dài: “Hưởng Thu Vân, cô đang làm cho tôi khó xử đó.

Ngón tay Hướng Thu Vân nằm chặt góc áo, đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch: “Có thể chứ? Coi như… Tôi cầu xin ngài.”

Hướng Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đuôi mắt màu đỏ tươi, muốn xông lên trước giành lấy di động, lại bị Lâm Quỳnh Chi ngăn cản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.