Chương 58: Tôi sẽ đền tiền tách trà này sau
“Anh Vũ Hào bảo vệ nhân viên của club như vậy, thật là một ông chủ tốt bụng” Ánh mắt Giang Hân Yên sáng quảc, đẩy xe lăn tới trước bàn: “Chẳng trách rất nhiều người thích làm việc cho anh Vũ Hào đến vậy”
Giữa xe lăn và mặt bàn có một khoảng cách nhất định. Sau khi khó khăn nhấc được ấm trà lên, cô ta hất tay một cái. Nước trà nóng trong ấm lập tức bị đổ lên đùi của Hướng Thu Vân.
“Soạt!” Quần áo làm việc rất mỏng, nước nóng đã gần như đổ trực tiếp lên người Hướng Thu Vân. Cô đau đến miệng hít hà, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Toàn bộ đùi bên phải đã ướt sũng. Nước trong ấm trà gần như đã đổ cả lên người cô. Giang Hân Yên quả thực làm việc đến nơi đến chốn.
Hạ Vũ Hào khẽ cau mày, người đã rời khỏi chỗ ngồi, nhưng thấy trên người Hướng Thu Vân đã ướt sũng nước thì anh ngồi xuống trở lại.
Anh đặt tay lên bàn, có chút cáu kỉnh mà gõ trên mặt bàn.
“Ôi thật xin lỗi, do tôi không cầm chắc ấm trà!” Giang Hân Yên hoảng loạn đặt ấm trà xuống bàn. Đôi mắt đã đỏ hoe đầy áy náy: “Có phải rất đau không? Tôi xin lỗi, tôi cũng không biết nó thành ra thế này.
Nếu biết vậy thì tôi thà khát nước cũng không… “
Hạ Vũ Hào lạnh lùng ngắt lời cô ta, nói với Hướng Thu Vân: “Đi xem chân thế nào đi. Mấy hôm nay cô không cần đến làm việc. “
“Cảm ơn… Cảm ơn Tổng giám đốc Hạ” Hướng Thu Vân thỏ thẻ nói. Cô cố nhịn đau mà liếc nhìn trên bàn: “Có thể cho tôi mượn… mượn một tách trà… được không?
Tân số gõ mặt bàn của Hạ Vũ Hào trở nên nhanh hơn một chút, trong giọng nói có chút lạnh nhạt: “Dùng đi.”
“Cô khát nước muốn uống nước sao? Để tôi giúp cô” Giang Hân ‘Yên xấu hổ đỏ bừng mặt, ân cần cầm lấy ấm trà Hướng Thu Vân cầm một cái tách rỗng, cố kìm nén ý muốn ném nó về phía cô ta mà nói: “Tôi không khát.”
“Không khát? Vậy cô cần tách trà làm gì?” Giang Hân Yên đặt lại ấm trà lên bàn, lo lắng nói: “Nước nóng như vậy, hay là mau đi bệnh viện đi.”
Trong sự quan tâm giả tạo của cô ta, Hướng Thu Vân ném tách trà xuống đất, nhặt một mảnh vỡ, tạo một vết thủng nhỏ trên quần áo rồi ra sức kéo vết thủng ấy bằng cả hai tay.
Roẹt!
Quần áo bị xé rách để lộ ra cặp đùi đỏ ửng đã nổi mười mấy vết rộp. Vết phồng rộp và vết sẹo trên đùi chắng chịt, nhìn thật kinh hãi.
Nếu bây giờ không xé quần áo ra, lát nữa mụn rộp và quần áo dính vào với nhau, cô sẽ còn đau đớn hơn nữa.
Ánh mắt của Hạ Vũ Hào dừng lại trên những vết phồng rộp và vết sẹo, tay cũng không còn gõ trên bàn. Không biết vì nguyên nhân gì, đôi tay thon dài của anh dường như khế run lên.
“Tôi sẽ đền tiền tách trà này sau” Hướng Thu Vân lau mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, sau đó khó nhọc bước ra ngoài.
Chân phải cô vốn vẫn còn vết thương cũ, bây giờ lại bị bỏng vì nước trà nóng. Vì vậy bước đi của cô càng chậm chạp hơn.
Hình dáng gầy gò của cô phản chiếu trong đồng tử của Hạ Vũ Hào. Lông mày đã không còn nhíu chặt, nhưng ánh sáng trong mắt lại tối đi vài phần.
“Cô bị thương như vậy không tiện đi một mình đến bệnh viện đâu.
Để tôi nhờ anh Vũ Hào gọi người đưa cô đi” Giang Hân Yên đẩy xe lăn nhanh chóng đuổi kịp Hướng Thu Vân. Cô ta giữ cánh tay cô lại Cô ta càng tỏ ra chân thành, Hướng Thu Vân lại càng phát tởm: “Cô không cần phải ..”
Nhìn sang Hạ Vũ Hào, cô lại nuốt chữ giả tạo trong cổ họng xuống: “Không dám phiền cô Giang. Tôi gọi xe đi đến đó cũng được. “
“Không phiền, đây vốn dĩ là lõi của tôi. Tôi bảo người đưa cô đến bệnh viện là việc nên làm mà. Cô không phải khách sáo gì với tôi cả.
Tôi làm cô bị thương. Nếu cô từ chối tôi thế này, tôi sẽ càng cảm thấy ân hận” Giang Hân Yên lấy điện thoại ra, ra vẻ như là gọi cho ai đó.
Tất cả những điều này không qua khỏi ánh mắt của Hạ Vũ Hào.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt u ám.
Lách cách!
Đúng lúc này, Mộng Hàm mở cửa bước vào. Cô ta liếc nhìn những vết thương đáng sợ trên đùi Hướng Thu Vân, kinh ngạc che đôi môi đỏ mọng: “Sao lại thế này?”
“Không…” Hướng Thu Vân định nói là không có gì, nhưng nhìn thấy Giang Hân Yên đang nghe điện thoại, cô liếm đôi môi khô khốc nói: “Bị phỏng rồi, tôi phải đi bệnh viện. Chị Hàm có thể tìm ai đó đưa tôi đến bệnh viện được không? “
“Đi thôi, để tôi tìm người đưa cô đi ngay” Mộng Hàm liếc nhìn Giang Hân Yên, đuôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên rồi hạ xuống. Sau đó, cô ta vội đỡ Hướng Thu Vân ra ngoài.
Giang Hân Yên ngẩn người nhìn cánh cửa đã trống không một lúc mới đẩy xe lăn đi tới đóng cửa phòng làm việc lại.
Cô ta cắn môi, dịu dàng nói: “Ánh mắt vừa rồi của chị Hàm… có phải là đã hiểu lầm gì không?”
“Chẳng lẽ không phải là sự thật sao?” Hạ Vũ Hào đứng dậy. Một tay đút vào túi quần tây, như cười như không, nhướng mày đầy vẻ châm chọc.
“Đúng là em đã làm Hướng Thu Vân bị phỏng thật” Giang Hân Yên cụp mắt xuống, mang theo vẻ áy náy và chút tủi thân: “Nhưng mà em ngồi xe lăn rót trà thì thật sự rất bất tiện. Hướng Thu Vân cô ta… lẽ ra nên hiểu chuyện đó.”
Hạ Vũ Hào hừ lạnh một tiếng, đặt ngón tay lên bàn gõ gõ: “Nếu tôi nhớ không lầm, mấy tháng trước cô không đến Club Mộng Hương lần nào Giang Hân Yên không hiểu ý anh là gì: “Vâng? Tại sao anh Vũ Hào lại đột ngột nói đến chuyện này?”
“Thế thì sao hai tháng nay lại chăm đến như vậy?” Hạ Vũ Hào ngừng gõ bàn, ngồi thẳng người, nói rõ từng chữ một: “Và lần nào cũng là tôi vừa đến không bao lâu thì cô đến. Có phải quá trùng hợp rồi không?”
Giang Hân Yên chớp chớp mắt, vẻ mặt vô can: “Anh không nói em cũng không để ý, hình như là vậy thật.”
“Một lần hai lần còn có thể cho là trùng hợp, nhưng nhiều hơn thì chưa chắc” Vũ Hào đứng dậy, chống hai tay lên bàn nhìn chằm chằm Giang Hân Yên: “Hân Yên, đừng có mà chạm đến giới hạn của tôi”
Bầu không khí trong văn phòng lúc này dường như đã ngưng tụ thành băng.
“Anh Vũ Hào, anh đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu gì cả?”
Ánh mắt Giang Hân Yên lóe sáng, cất giọng nhẹ nhàng hỏi.
Hạ Vũ Hào cúi xuống chỉnh lại chiếc áo vest hơi nhăn trên người.
Ánh nng chiếu lên mái tóc ngắn, mái đầu anh như tỏa ra ánh sáng rực rỡ: “Cô là người thông minh, đừng để tôi phải nói thẳng toẹt ra. Mọi chuyện vỡ lở ra thì không tốt cho cô đâu.”
“Không phải là anh đang nghĩ em theo dõi anh hay là cho người giám sát anh đó chứ?” Giang Hân Yên thở dài, có chút bất lực: “Em chỉ muốn tìm anh để nói về chuyện đính hôn của anh trai em vào tháng sau. Sau đó, nghe nói là anh đang ở đây nên em mới đến. Không phức tạp như anh đã nghĩ đâu.”
Hạ Vũ Hào lại ngồi xuống, nhìn cô lạnh lùng, không nói gì.
Bốn mắt nhìn nhau, lại như có sóng ngâm đang cuồn cuộn.
“Những lời em nói đều là thật. Nếu anh Vũ Hào không tin thì em cũng đành chịu” Giang Hân Yên buông tay, ánh mắt có chút buồn bực.
Hạ Vũ Hào nhếch mép nhưng trong đáy mắt lại không hề có ý cười: “Tôi không thích loại phụ nữ nói dối tôi, vả lại… Anh nhướng mắt, lạnh nhạt nhìn cô một cái: “Nhà họ Hạ chưa bao giờ thiếu đối tượng kết hôn”
“Nhưng công chúng ai cũng đã biết chuyện hai năm trước em vì anh Vũ Hào mà bị thương ở chân. Nếu nhà họ Hạ thay đổi đối tượng kết hôn, chỉ sợ rằng sẽ có điều tiếng không hay. Lỡ như có người cố ý lợi dụng báo chí để tạo dư luận một chút, thì không tốt cho giá cổ phiếu của tập đoàn Hạ Thiên đâu. “Môi của Giang Hân Yên khế nhếch.