Chương 34: Ông đây là đang chất vấn tôi sao
Những người trong phòng rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của Hạ Vũ Hào vô cùng không tốt, kể từ khi Hướng Thu Vân đi ra thì không ai dám lên tiếng nữa.
Hướng Bách Tùng ngược lại thì nhẹ nhõm đi rất nhiều, lại trở về sự nho nhã hiền hoà của thường ngày.
Ông ấy rót rượu cho họ rồi nhẹ nhàng cười nói: “Đừng để người không liên can khiến cho mọi người hụt hứng, chúng ta tiếp tục uống nào”
Ông ấy cụng ly với vài người rồi một hơi uống cạn.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên tốt hơn, như thể Hướng Thu Vân chưa từng xuất hiện qua vậy. Tuy nhiên làn khói phảng phất, Hạ Vũ Hào ngồi ở giữa phòng, hứng thúc tựa hồ không cao lắm.
Hướng Bách Tùng sau khi cùng người khác rượu quá ba tuân thì cũng can đảm hơn một chút, nhưng khi nói chuyện với Hạ Vũ Hào thì vẫn dè dặt cẩn thận: “Tổng giám đốc Hạ, anh cảm thấy như thế nào về dự án mới phát triển này của công ty chúng ta?”
Dự án này đã được làm rất tốt và tỷ suất hồi báo vô cùng khả quan.
Nhưng điều tệ hại chính là nằm ở đây, dự án này quá lớn và có liên quan quá nhiều về mọi mặt, cho dù là tiền vốn hay là các phương diện khác thì một mình tập đoàn Hướng Thị sẽ không làm nổi.
“Cũng được”
Thuốc lá đã hết, Hạ Vũ Hào bèn ném đầu mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc.
Khi nghe thấy vậy thì những người trong phòng đều có suy nghĩ riêng, nhưng đều không thoát khỏi hai từ ngưỡng mộ.
Rãi ít dự án có thể khiến cho Hạ Vũ Hào nói ra một câu cũng được, tập đoàn Hướng Thị lần này xem như là đã lên được một chiếc thuyền lớn rồi, vẫn chưa biết trong một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Hướng Bách Tùng cũng không giấu được niềm vui mừng, có thể hợp tác với tập đoàn Hạ Thiên thì ông ấy chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ dự án này.
Hơn nữa, nếu đã có được cơ hội hợp tác lần một thì sẽ có lần hai và lần ba…
“Nhưng tập đoàn Hạ Thiên tạm thời chưa có ý định hợp tác, xin lỗi”
Nhìn thấy sự vui mừng của Hướng Bách Tùng, trong đáy mắt của Hạ Vũ Hào hiện lên một tia u ám và bình thản nói.
Nụ cười trên khuôn mặt của Hướng Bách Tùng cứng đờ, như thể bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân vậy.
Trong lúc nôn nóng, ông ta hỏi: “Tổng giám đốc Hạ đã cảm thấy dự án này cũng được vậy tại sao không hợp tác với tôi chứ?”
Dự án này đã được chuẩn bị gần hai năm trời, ông ấy vẫn luôn giành lấy sự hợp tác với tập đoàn Hạ Thiên, hơn nữa trước đó tổng giám đốc Hạ quả thực có tiết lộ rằng có ý định hợp tác, vậy tại sao đột nhiên lại đổi ý chứ?
“Ông đang chất vấn tôi sao?”
Ánh đèn chiếu rọi lên trên người của Hạ Vũ Hào, dưới cổ áo sơ mi dựng đứng chiếu một bóng đen xương quai xanh của anh ta, khiến cho anh ta trông càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị.
“Tổng giám đốc Hạ hiểu nhầm rồi”
Hướng Bách Tùng muốn khiến bản thân trông đừng quá nóng vội nhưng vẫn khó trở lại sự nho nhã của thưởng ngày: “Tôi chỉ muốn hỏi nguyên nhân để tiếp thu thêm kinh nghiệm thôi.”
“Không liên quan gì đến dự án mà tổng giám đốc Hướng đề ra, chỉ là chuỗi tiền vốn của tập đoàn Hạ Thiên gần đây xảy ra một chút vấn đề mà thôi”
Hạ Vũ Hào đứng dậy: “Tôi còn có việc phải làm, đi về trước đây.”
Lời anh ta nói thì khách sáo nhưng cách làm thì hoàn toàn không hề khiêm tốn, sau khi anh ta nói xong cũng không hề quan tâm đến phản ứng của những người kia, trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Những người trong phòng khi anh ta đứng dậy thì cũng đồng thời đứng dậy theo, sau khi cánh cửa đóng lại thì mới ngồi xuống trở lại, chỉ có mình Hướng Bách Tùng vẫn còn cầm ly rượu đứng đó, khuôn mặt như thể đánh lật đĩa mực vậy.
Tập đoàn Hạ Thiên không hẳn là lớn nhất trong nước nhưng cũng là một doanh nghiệp lớn hàng đầu, việc quản lý chuỗi tiền vốn vô cùng xuất sắc, là trường hợp nhất định phải kể đến của giáo sư tài chính của các trường đại học lớn.
Bây giờ Hạ Vũ Hào lại nói chuỗi tiền vốn đã xảy ra vấn đề, rõ ràng chỉ là cái cớ, mà lại còn là cái cớ rất qua loa.
“Thảo nào khi trước tôi nói về chuyện hợp tác với tổng giám đốc Hướng thì bị tổng giám đốc Hướng từ chối, hoá ra từ sớm đã có đối tượng hợp tác lý tưởng rồi”
Một trong số những người đó cười và nói: “Nhưng đáng tiếc thay, đối tượng hợp tác lý tưởng này dường như không mấy hài lòng về dự án của tổng giám đốc Hướng”
“Tôi gần đây cũng nghe thấy không ít người nói về dự án mới này của tập đoàn nhà họ Hướng, nghe nói tỷ suất hồi báo vô cùng khả quan, theo lý thì tổng giám đốc Hạ không nên từ chối miếng bánh dâng lên tận miệng chứ”
“Có lẽ không phải vì tổng giám đốc Hạ không hài lòng về dự án này, mà là không thích đứa con gái làm lao công của tổng giám đốc Hướng đấy”
Những người này chế nhạo.
Sắc mặt của Hướng Bách Tùng từ tái nhợt chuyển sang trắng bệch, lại từ trắng bệch chuyển sang màu đỏ, thú vị như thể một bảng màu vậy.
Ông ấy đặt ly rượu xuống và xách túi công sở lên: “Trong công ty vẫn còn chút việc, tôi đi trước đây”
“Tổng giám đốc Hướng cũng đừng đau buồn quá, chuyện này không trách được ông. Suy cho cùng thì cũng không ai muốn sinh ra một kẻ giết người, muốn trách thì phải trách người con gái của ông đã đắc tội với người không nên đắc tội vậy”
Người mà thường ngày không thể đối phó với Hướng Bách Tùng bây giờ hả hê.
Hướng Bách Tùng kìm nén cơn tức giận trong lòng xuống và cười nói rằng: “Đã đê cho tổng giám đốc Dương chê cười rồi, ông cứ xem Hướng Thu Vân như một bài học đi và quản lý tốt con gái của mình. Tôi nghe nói dạo gần đây con bé có vài vụ tai tiếng với một vài ngôi sao nhỏ, cũng không biết liệu bên phía sui gia của ông có để ý hay không”
Nụ cười trên khuôn mặt của người đàn ông lập tức biến mất.
Thấy vậy, trong lòng của Hướng Bách Tùng khẽ thoái mái và mở cửa bước đi.
Hướng Thu Vân đang ngẩn ngơ lau sàn, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì.
Là một người xa lạ, Nhậm Gia Hân vì không thể giúp được cô ta nên đặc biệt đến Club Mộng Hương xin lỗi, mà người ba ruột thịt của cô ta lại làm nhục cô ta ở trước mặt Hạ Vũ Hào vì để trục lợi.
Sự chênh lệch quá đõi rõ ràng, khiến cho cô muốn gạt người gạt mình cũng không được.
“Hướng Thu Vân”
Hướng Bách Tùng đi đến trước mặt cô và kêu cô một tiếng với vẻ mặt sắt đá.
Hướng Thu Vân đứng thẳng người dậy với ánh mắt ngập tràn sự khó tin.
Suốt hai mươi năm ông ấy gọi cô là Thu Vân, nhưng bây giờ lại kêu cô là Hướng Thu Vân…
Ngay lập tức cảm thấy nhẹ lòng, ông ta cũng không cần đứa con gái như cô nữa, thì kêu cô là Hướng Thu Vân có là gì chứ?
Cô chống cây lau nhà lên và chế giễu nói: “Tổng giám đốc Hướng cuối cùng cũng chịu hạ tấm thân cao quý xuống để nói chuyện với người lao công giết người như tôi sao?”
“Mày nói năng đàng hoàng cho tao, đừng âm dương quái khít”
Hướng Bách Tùng cau mày lại và quát lớn.
“Tổng giám đốc Hướng lấy thân phận gì yêu cầu tôi thế?”
Hướng Thu Vân cười nhẹ một tiếng và tỏ vẻ châm chọc: “Một người ba? Hay là khách hàng cao quý của Club Mộng Hương?”
Trên hành lang có người qua lại, thỉnh thoảng nhìn về hai người họ đang nói cái gì.
Giọng nói của họ nhỏ đến nỗi Hướng Bách Tùng không thể nghe rõ, nhưng ông lại có thể nghe rõ những gì hai người vừa đi ngang qua đã nói …
Đây không phải là kẻ giết người sao? Cô ta lại là con gái của Hướng Bách Tùng!”
“Chậc, Hướng Bách Tùng quyên góp cho bên ngoài biết bao nhiêu là tiền bạc vật chất, ai biết được có phải là làm cho người khác xem hay không. Nếu ông ấy thực sự là một người tốt bụng thì sao có thề nuôi ra một kẻ giết người chứ?”
Sắc mặt của Hướng Bách Tùng đỏ bừng cả lên, xấu hổ đến mức muốn đào cái hố chui vào.
Ông ta tức giận nhìn Hướng Thu Vân và kìm giọng nói xuống: “Mày theo tao qua đây”
Sau khi nói xong thì ông ấy bước về phía cầu thang trước, như thể đang có quỷ quái thú dữ đuổi theo ở phía sau vậy.
Hướng Thu Vân nhìn lấy bóng lưng của ông, không thể phân biệt được đó là đang tức giận hay là thất vọng.
Cho dù Hạ Vũ Hào không ở đây thì người ba đã từng yêu thương cô nhất cũng không muốn đứng cùng cô ở nơi công cộng… vì sợ mất mặt.
Cô khẽ mím môi và do dự một hồi, cuối cùng vẫn là bỏ dụng cụ vệ sinh xuống và đi về phía cầu thang.
“Tao hỏi mày, vết thương trên đầu của Hướng Quân có phải là do mày làm không?”
Hướng Bách Tùng chỉ vào cô và kìm nén giọng quát mắng.
“Đúng”
Hướng Thu Vân nhìn lấy ông ta, không biết còn kỳ vọng cái gì nữa: “Tôi nghĩ quẩn nên muốn tông xe tự sát, anh hai vì muốn cứu tôi nên đã lái xe tông…
Chát!
Cô ta vẫn chưa kịp nói hết thì bị một tiếng tát vang vọng cắt ngang.
Hướng Thu Vân che lấy cái má nóng rát bên phải, nhìn chằm chằm lấy Hướng Bách Tùng, lúc đầu là không dám tin nhưng sau đó thì lạnh nhạt rồi cuối cùng chỉ còn lại chua xót và thất vọng.