Chương 28: Chính cô ta còn không thèm quan tâm
“Đi thôi.”
Hạ Vũ Hào phớt lờ thái độ hạ thấp mình như bụi bặm của cô, gạt tay cô ra dễ như trở bàn tay: “Cô tới đẩy xe lăn đi”
Hướng Thu Vân đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ đứng thẳng nhìn anh ta: “Nhất định phải như vậy sao?”
“Hướng Thu Vân, sự kiên nhãn của tôi có hạn”
Hạ Vũ Hào lắc lắc ly sâm panh trong tay, nhấm một miếng, yết hầu chuyển động làm cho dáng vẻ anh ta trở nên gợi cảm mê người khiến cho bao nhiêu cô gái phải ngoái nhìn.
Nhưng đối với Hướng Thu Vân, anh mê người đến như vậy nhưng vẫn chỉ là một tên ác ma. Còn con kiến hôi như cô ở trước mặt ác ma ngoại trừ phục tùng ra thì còn có thể làm gì khác nữa đâu.
Cô cúi đầu xuống, tự cười chính bản thân mình, chấp nhận số phận đi tới phía sau đẩy xe lăn.
Ở trong lòng Hạ Vũ Hào, Giang Hân Yên và cô một người trên trời một người dưới đất, khác nhau một trời một vực, cô nào có thể bảo anh lắng nghe cô được chứ?
“Để cho anh trai em đẩy đi”
Sâu trong đáy mắt của Giang Hân Yên chất chứa biết bao nhiêu là ghen tị và oán hận nhưng trên mặt cô ta lại vô cùng lo lắng: “Hướng Thu Vân mặc quần áo làm việc đến đây cũng đã khiến người ta coi thường rồi, nếu còn đẩy xe lăn cho em thì sợ là người ta nghĩ rằng cô ấy chính là người hầu của em mất”
“Chính cô ta còn không thèm quan tâm, em lo nhiều như vậy làm gì?”
Giang Minh Thắng lạnh lùng nói một câu rồi thẳng thừng rời đi.
“Vậy thì phải làm phiền cô rồi, Hướng Thu Vân”
Giang Hân Yên cười dịu dàng mà ấm áp: “Đi theo anh trai của tôi là được, ba mẹ của tôi ở bên kia”
“Ngày nào cũng phải diễn kịch như vậy cô không biết mệt à?”
Hướng Thu Vân đẩy xe lăn đi tới trước, giọng nói trào phúng.
Vẻ mặt Giang Hân Yên vô cùng kinh ngạc và hoang mang vô tội: “Diễn kịch gì? Sao tôi không hiểu cô đang nói gì vậy?”
Hướng Thu Vân cảm thấy cô ta quá kinh tởm nên chỉ mím môi không trả lời. Cô chỉ lẳng lặng đẩy xe lăn đi theo sau Giang Minh Thắng.
Không lâu sau, bọn họ đã đến chỗ của ba Giang và mẹ Giang.
Hướng Thu Vân vừa dừng bước lại đã bị mẹ Giang mang vẻ mặt khó coi đẩy ra.
Sức lực của mẹ Giang rất lớn, hơn nữa cô lại không phòng bị nên cơ thể lảo đảo rồi đụng đầu cái bàn phía sau.
Đụng rồi.
Chân bàn và mặt đất ma sát với nhau tạo thành âm thanh chói tai, rượu ngon, món ngon rào rào rơi xuống vương vãi khắp mặt đất.
Hướng Thu Vân té xuống ngồi dưới đất, nơi xương cụt truyền đến cảm giác rất đau. Cô cắn môi, mồ hôi trên trán nhễ nhại.
Thấy vậy, Hạ Vũ Hào nhíu mày một cái khó nhận ra, tiến lên một bước nhưng lại nhanh chóng lùi về, thờ ơ lạnh nhạt.
“Hân Yên, con sao rồi?”
Mẹ Giang kiểm tra Giang Hân Yên từ trên xuống dưới, không thể giấu đi sự lo lắng trên mặt: “Sao tên tội phạm giết người này lại đi cùng với con? Cô ta có gây tổn thương cho con không?”
“Mẹ, mẹ đừng nói Hướng Thu Vân như vậy, dù sao trước đây cô ấy cũng là bạn tốt của con mà”
Giang Hân Yên xoa đôi lông mày thanh tú, nhìn qua dường như cô có chút không vui.
“Con coi người ta là bạn nhưng còn người ta thì coi con là cái gì chứ?”
Mẹ Giang lại nghẹn ngào: “Nếu không phải năm đó con được cứu kịp thời thì không biết giờ này con… có còn trên cõi đời này không nữa”
Động tĩnh bên này quá lớn thu hút cái nhìn của mọi người, người ta chỉ trỏ Hướng Thu Vân đang ngồi trên mặt đất.
“Cô ta không phải là kẻ tội phạm giết người không thành phải bị ngồi tù sao? Sao lại ở đây?”
“Cô Giang lương thiện, nể tình bạn bè nên không có khởi tố cô ta với tội danh sát nhân, giam hai năm thì được tại ngoại rồi”
“Cô Giang đúng là quá lương thiện, người ta muốn giết cô ấy mà cô ấy còn niệm tình xưa”
“Sao bảo vệ lại để cô ta vào đây vậy? Ai dám đảm bảo tính mạng của chúng ta an toàn chứ?”
Hướng Thu Vân ngồi dưới đất, cắn môi thật chặt, mặc dù cánh môi đã bị cắn nát tứa ra máu tươi lan tràn trong miệng nhưng cô cũng không nhả ra.
Trong thoáng chốc những người này có trào phúng có thờ ơ lạnh nhạt, có khinh thường có ghét bỏ và cũng có sợ hãi, trùng hợp giống như hai năm trước. Sắc mặt cô tái nhợt, cơ thể không ngừng run rẩy.
Rõ ràng là không phải cô làm nhưng vì sao chẳng có ai tin cô?
Hưởng Vấn ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Hào cầu xin, nhưng anh lại cầm ly sâm panh đứng đó, nhìn xuống cô từ trên cao. Ánh mắt anh toàn là vẻ ghét bỏ và lạnh lùng.
Cô mím môi, cổ họng như bị nhét bông, không thể nói ra được một chữ nào.
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh. Giang Minh Thắng, Giang Hân Yên, mẹ Giang, ba Giang và cả những người quyền quý danh môn… Những người ở đây trên cô đều biết hết nhưng lúc bọn họ quay lại nhìn cô một cách ghét bỏ giống như nhìn dòi bọ làm cho người ta mắc ói.
“Còn không biết đứng lên à? Còn đợi người ta tới đỡ sao?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Vũ Hào đục xẻo cô, giọng nói lạnh lùng trong trẻo.
“Có thể là cô ấy ngã đau nên không tự đứng được”
Giang Hân Yên đẩy xe lăn đến trước mặt Hướng Thu Vân, lo lắng đưa tay ra: “Bị thương ở đây rồi? Có cần phải đi bệnh viện không?”
Bốn mắt nhìn nhau, Hướng Thu Vân có thể tinh tường nhận ra đắc ý cất giấu sâu trong đáy mắt của Giang Hân Yên, cô không nhìn tay cô ta đưa tới. Đôi tay chống đất, khó khăn chậm chạp đứng lên. Động tác vừa rồi làm cho mái tóc mái lởm chởm của cô bay lên, để lộ ra vết sẹo hình lưỡi liềm rõ ràng, rượu đổ lên đáy quần của cô làm ướt một mảng lớn.
Cách đó không xa có người chỉ về phía cô, cười nhạo cô mà không hề che giấu một chút nào. Cười quần áo của cô, cười vết sẹo, cười cô đi tiểu một cách không thể khống chế ra quần.
Còn người đàn ông mà cô dùng cả mạng sống để yêu thì lúc này lại đứng trước mặt cô, giống những người khác trong bữa tiệc, không chút kiêng nể giãm đạp lên tôn nghiêm của cô: “Đừng có đứng ngơ ngác đó, dọn dẹp chỗ này sạch sẽ đi, đây là thế mạnh của cô mà”
“Được”’ Hướng Thu Vân cúi đầu trả lời, cô nghe thấy giọng nói của mình run rẩy.
Cô không nhìn một ai cả, tìm một người nhân viên tạp vụ của bữa tiệc để mượn công cụ làm vệ sinh, cô rũ mắt im lặng dọn dẹp mặt đất dưới ánh mắt xem chuyện vui của những người đứng ở đây.
“Hướng Thu Vân”
Tống Như đi đến đá nhẹ vào Hướng Thu Vân đang ngồi chồm hổm dưới đất: “Ừm, mấy chị em tốt trước kia của cô bảo tôi đến hỏi cô một chút, cô làm nhân viên vệ sinh có dọn WC không? Nếu như WC bị nghẹt không thông thì cô làm sao đây? Trực tiếp dùng tay dọn hay sao?”
Hướng Thu Vân đứng lên, nhìn thoáng qua mấy cô gái danh giá trước kia gọi cô là bạn thân, đôi mắt ngấn nước nhìn vào Tống Như.
Ánh mắt của cô làm cho Tống Như cảm thấy khó chịu: “Tôi hỏi cô đấy!”
“Có người đang quyến rũ bạn trai của cô kìa”
Hướng Thu Vân không nhìn cô ta nữa, lúc Tống Như phân tâm kiếm Giang Minh Thắng thì cô vứt khăn lau vào thùng nước rồi xách ra khỏi bữa tiệc.
Cô đem những thứ đó bỏ lại chỗ cũ, lúc phải về lại bữa tiệc thì gặp phải Giang Minh Thắng ở cửa.
Cô chỉ thờ ơ nhìn anh ta một cái rồi không nhìn nữa, chuẩn bị đi lướt qua anh ta bước vào trong.
Nhưng anh ta lại bất ngờ tóm lấy tay cô, kéo cô đi vào hướng cầu thang.
“Buông ra!”
Hướng Thu Vân cố gắng giãy giụa.
Giang Minh Thắng dừng bước, xoay người nhìn cô: “Không muốn để người khác bước sang đây thì đừng có làm rộn”
Hướng Thu Vân mấp máy môi, sắc mặt khó coi theo anh †a bước tới hướng cầu thang.
Cô thấp giọng hỏi: “Ngài đây tìm tôi có chuyện gì?”
“Vết thương trên đùi cô sao rồi?”
Giang Minh Thắng vừa nói vừa ngồi xổm xuống vén ống quần cô lên.
Hướng Thu Vân lùi ra sau một bước để tránh khỏi tay anh ta: ‘Không liên quan tới ngài.”
“Hôm đó cô quỳ một thời gian lâu như vậy còn không nhận lấy thuốc bôi của tôi, cô không sợ chân cô bị tật luôn à?”
Giang Minh Thắng ngẩng đầu nhìn cô, không mặt tuấn tú vô cùng phiền muộn.
Hướng Thu Vân cũng lười phải dây dưa với anh ta, lặp lại một lần nữa: “Không liên quan tới ngài.”
Đời này kiếp này cô không hề muốn có bất ký một gút mắc nào với những người của nhà họ Giang nữa, người nhà bọn họ cô trêu không nổi.
Nói xong cô nhấc chân bước đi ra ngoài, Giang Minh Thắng giữ vai cô lại từ phía sau.