Hướng Thu Vân lại tát một bạt tay vào nửa bên mặt còn lại. Cô nói một cách thản nhiên: "Trái phải đều nhau mới đẹpmắt. Còn nữa, không phải tôi có gan làm không có gan nhận, chỉ là..."
Cô túm lấy cằm của cô gái kia rồi khinh thường nói: "Không muốn nghe các cô đánh rắm trước mặt tôi mà thôi. Thối lắm!".
Đọc nhanh ở VietWriter
Cô gái dùng sức đẩy tay của cô ra nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được. Cô ta tức giận tới mức mắng to: "Cô.."
"Nghĩ kỹ rồi hẵng nói" Hướng Thu Vân lạnh lùng nhìn cô, giơ cánh tay còn lại lên.
Cô gái rụt cổ trong vô thức, hai tay ôm lấy mặt, nuốt hết những lời định nói xuống cổ họng. Hai người đi cùng cô ta rụt rè đứng sang một bên, sợ bị liên lụy theo cô ta.
Cô ta nhìn sự lạnh lùng giữa lông mày của Hương Thu Vân, lại quét mắt lên vết sẹo ở đuôi lông mày, sau đó nghĩ tới số phận của những người đồng nghiệp kia. Cô ta nhíu mặt, không cam lòng mà nói: "Thật xin lỗi, tôi không nên nói cô như vậy."
Đọc nhanh ở VietWriter
"Nếu để cho tôi nghe được cô nói những lời tôi không muốn nghe, tôi sẽ không nhẹ nhàng như vậy nữa đâu." Hướng Thu Vân buông cằm cô ta ra, trầm giọng cảnh cáo.
Cô gái sờ lên gương mặt bỏng rát, vô cùng chật vật ừ một tiếng. Cô ta chẳng hề để ý tới hai người còn lại mà xoay người rời đi.
"Bây giờ phải đi làm, chúng tôi đi trước nhé. Hẹn gặp lại!" Hai người bạn của cô ta lo lắng nói với Hướng Thu Vân một tiếng rồi chạy như bay.
Hướng Thu Vân xoa xoa môi, chuẩn bị đi làm thì lại nghe thấy một tràng pháo tay sung sướng.
"Bốp bốp bốp bốp!" Nhậm Gia Hân bước ra từ góc cầu thang, nhìn cô với đôi mắt lấp lánh: "Quao, Hướng Thu Vân, vừa rồi cô đẹp thật đấy! Nếu như tôi là đàn ông, tôi nhất định sẽ gả cho cô!"
Hướng Thu Vân: "..."
Cô không đáp lời, Nhậm Gia Hân cũng không thấy xấu hổ. Cô ta VỖ VỖ vào miệng mình rồi nói: "Cô nói xem, bọn họ rõ ràng không thể trêu vào cô. Sao lại còn nhất định phải chọc có chứ?"
Cô ta chỉ vào đầu mình, nháy mắt và nói: "Cô nói xem chỗ này của bọn họ có phải có vấn đề hay không?"
"Có lẽ vậy" Hướng Thu Vân khẽ cười với cô ta.
Nhậm Gia Hân nhìn ngơ người rồi nỉ non một câu: "Quao, cô cười lên thật đẹp!".
Hướng Thu Vân khép khóe miệng lại, cúi đầu chín mươi độ, thành tâm thành ý nói: "Cảm ơn cô Nhậm đã giúp tôi làm những chuyện kia".
Là một người chưa gặp mặt mấy lần, Nhậm Gia Hân đã làm rất nhiều thứ cho cô.
"Cô cảm ơn tôi như thể khiến tôi xấu hổ thật" Nhậm Gia Hân gãi gãi đầu, gương mặt đầy vẻ đau lòng: "Tôi không có giúp cô..."
Hướng Thu Vân đứng thẳng người, rũ mắt xuống rồi nói: "Có giúp hay không là một chuyện, có giúp được hay không là một chuyện khác. Cô giúp tôi, câu cảm ơn này cô có thểnhận được."
Không giống như bố mẹ cô và một vài người bạn trước kia, họ đều chưa từng thử giúp cô mà lập tức coi cô là đứa con rơi.
"Cô... Cô cảm ơn tôi như vậy, tôi cũng không biết nên nói cái gì" Nhậm Gia Hân cười ngượng ngùng rồi nói tiếp: "Tôi nghe người ta nói cô bị tảng băng kia ném ra ngoài trong bộ dạng trần truồng, tôi sợ cô nghĩ quẩn nên mới trốn việc tới tìm cô. Nhưng mà, thấy cô còn có tinh thần trị mấy người phụ nữ miệng thái kia thì tôi yên tâm rồi."
Nghe cô ấy nói mấy câu sau, đồng tử của Hương Thu Vân co co lại. Cô nắm góc áo, muốn cười nhưng làm sao cũng không cười nổi.
Cô cúi thấp đầu, thu vẻ ảm đạm trong mắt lại rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi không sao, cảm ơn cô Nhậm quan tâm"