Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 151 Có cần phải đi bệnh viện không?




Hướng Thu Vân sợ Hướng Bách Tùng tái phát bệnh tim, rất ít khi nói những lời chọc giận ông ta. Nhưng lúc này, ông ta đã tức tới mức không nói nên lời. Kiểu trả thù này khiến cô vừa cảm thấy đau khổ nhưng cũng vừa cảm thấy vui vẻ.

Cô nhìn thẳng ông ta: "Mà lại nói, chủ tịch Hướng không muốn nhận đứa con gái không biết xấu hổ, bạc tình bạc nghĩa như tôi. Tôi cũng thật sự không muốn nhận loại người trước sau khác biệt, máu lạnh vô tình, tư lợi ham hư vinh như ông làm bố!".

Đọc nhanh ở VietWriter

Một tràng dài được tuôn ra, thậm chí không hề dừng lại chút nào.

Bốp!

Vu Tuệ Doanh với đôi mắt ửng hồng xông lại, tát một bạt tay vào mặt Hướng Thu Vân: "Thả bố con ra, xin lỗi bố con ngay. Đây là lời một đứa con gái nên nói sao?"

Đọc nhanh ở VietWriter

"Tôi còn tưởng hôm nay bản thân không cần chịu bạt tai đấy" Hướng Thu Vân không ngờ người mẹ luôn dịu dàng, hèn yếu lại sẽ đánh cô. Cô tự giễu một tiếng, hất mạnh Hướng Bách Tùng ra, đáy mắt phủ một lớp hơi nước nhưng nhanh chóng tan biến như chưa từng xuất hiện.

sức của cô quá mạnh, Hướng Bách Tùng nhất thời không để ý nên lảo đảo vài bước, đụng vào cái bàn sau lưng.

Chân bàn ma sát với mặt đất tạo nên một âm thanh chói

tai, đồ đạc trên bàn đinh đình đang đang rơi xuống đất, còn có vài thứ rơi lên người Hướng Bách Tùng.

Lưng Hướng Bách Tùng bị đụng tới mức đau nhói nhưng phản ứng đầu tiên của ông ta là nhìn lướt qua Chu Hồng bên cạnh, cảm thấy vô cùng mất mặt và phẫn nộ.

"Bách Tùng" Vu Tuệ Doanh biến sắc, nhanh chóng lao tới đỡ chồng: "Sao rồi? Có bị đụng mạnh không? Có cần phải đi bệnh viện không?"

Nói xong, nước mắt của bà ta lã chã rơi xuống.

Nếu là lúc trước, Hướng Thu Vân sẽ cảm thấy đau lòng vì cảnh này. Nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy trái tim lạnh giá.

Hướng Bách Tùng vịn bàn, ôm ngực thở hổn hển, hơi thở nặng nề như tiếng ống thổi: "Mày... Cái đồ nghịch nữ nhà mày! Ngồi tù hai năm không biết hối cải, thế mà lại đi dụ dỗ Vũ Hào, còn để bị tung hình khỏa thân! Mặt mũi nhà họ Hướng chúng ta đã bị mày... ném sạch! Khụ... Khụ khụ khụ... Khụ khụ..".

Ông ta đấm ngực, miệng không ngừng ho khan như phổi sắp văng ra.

Hướng Thu Vân mỉa mai cười một tiếng: "Trọng điểm là hình khỏa thân bị tung ra à? Nếu như tôi dụ dỗ thành công, có phải ngài sẽ quỳ xuống đất cầu xin tôi về nhà họ Hướng không?"

Hôm nay tới tìm cô, hóa ra là để khởi binh hỏi tội chuyện này sao...

Hướng Bách Tùng bị lời này làm tức tới tím mặt, ông ta chỉ tay vào mặt Hướng Thu Vân, tròng mắt như sắp nứt ra: "Mày... Khụ khụ!".

"Bách Tùng, mau, anh mau uống thuốc vào!" Vụ Tuệ Doanh run rẩy lấy hộp thuốc ra, đưa thuốc đến bên miệng

ông ta, sau đó sai bảo Hướng Thu Vân như thói quen: "Thu Vân, mau rót cho bố con một ly nước ấm!"

Hướng Thu Vân không hề nhúc nhích mà ngồi thẳng xuống: "Ngại quá bà Hướng, chỗ này của tôi không có nước cho chủ tịch Hướng uống".

"Thu Vân, tới lúc này rồi sao con vẫn tính toán như vậy?" Vụ Tuệ Doanh quay đầu nhìn cô một cách hận sắt không rành thành thép, đôi mắt sưng đỏ lại bắt đầu chảy nước mắt.

Không đợi Hướng Thu Vân đáp lời, Hướng Bách Tùng cầm lấy viên thuốc trong tay Vu Tuệ Doanh rồi bỏ vào miệng: "Nước nó cho anh cũng không uống, anh sợ bẩn!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.