"Tam Thủy, bình thường anh và chị dâu đối xử với em không tồi chứ? Em phải nói vài lời tốt đẹp cho bọn anh trước
Đọc nhanh ở VietWriter
mặt Hướng Thu Vân nhé. Tụi anh cũng chỉ là nghe người khác nói hùng hồn quá nên hùa theo hai câu không thương không nhột. Hai bọn anh làm sao biết được bọn họ nói thật hay giả!"
"Tôi nhắn tin cho Hướng Thu Vân cô ấy không trả lời, muốn gọi điện thoại lại không có lưu số cô ấy nên tôi chỉ có thể tìm cô. Chu Hồng, cô nói Hướng Thu Vân tha thứ cho lời nói đùa của tôi với. Mọi chuyện sau này cô chỉ hướng đông tôi tuyệt đối không đi phía tây!"
Trước đó những người này nói Hướng Thu Vân quá đáng bao nhiêu, bây giờ xin lỗi sốt ruột bấy nhiêu. Từ ngữ vô cùng
Đọc nhanh ở VietWriter
khẩn thiết, không giống như giả vờ giả vịt.
Thậm chí có vài người không có giao tình với Chu Hồng, sợ cô ấy không giúp đỡ nên gửi hơn một trăm bao lì xì, cầu xin cô ấy giúp đỡ.
Chu Hồng ngước mắt nhìn ánh mắt vô hồn của Hướng Thu Vân, trong lòng càng áy náy hơn. Cô ấy cất điện thoại vào, đi tới trước mặt Hướng Thu Vân, ngồi xổm xuống rồi ngửa đầu nhìn cô: "Hướng Thu Vân?".
"Thế nào?" Hướng Thu Vân mặt không đổi sắc nhìn cô ấy một cái, giống như ngọn đèn sắp tàn, vô cùng yếu ớt, mệt mỏi, chỉ còn một chút hơi sống.
Thấy vậy âm thanh Chu Hồng càng dịu dàng hơn. Cô ấy hơi chột dạ, chỉ vào điện thoại của mình rồi nói: "Không biết chuyện gì xảy ra mà những người lúc trước chế giễu cô lại đột nhiên tìm cô để xin lỗi. Bọn họ tìm không được cô, sau đó cảm thấy tôi có quan hệ khá tốt với cô nên đều đến tìm tôi."
Cô ấy liếm liếm môi: "Có vài người còn phát lì xì cho tôi, tôi... tôi nhận rồi. Cô xem có muốn tha thứ cho bọn họ không, nếu tha thứ thì tôi sẽ chuyển tiền nhận được qua cho cô. Còn nếu không tha thứ thì tôi sẽ chuyển tiền lại cho bọn họ.
Hướng Thu Vân di chuyển người, ngồi thẳng lưng lên rồi cười châm chọc: "Tôi chẳng coi trọng chút tiền này của bọn họ."
Đây chính là từ chối.
"Trước đây cô là cô chủ nhà họ Hướng, đương nhiên ngứa mắt chút tiền đó của bọn họ" Chu Hồng lấy kinh nghiệm sống của mình ra khuyên cô: "Nhưng bây giờ một tháng tiền lương của cô cũng không bao nhiêu, nhận tiền của bọn họ còn có thể sống dư dả một chút."
Hướng Thu Vân cười, lần này không mỉa mai nữa nhưng
cũng không còn vui sướng: "Có tiền rồi sau đó thì sao? Tôi là một người không có ngày nghỉ, ăn ở đều tại Club Mộng Hương, thời gian làm việc chỉ có thể mặc đồng phục, có chỗ nào cần xài tiền chứ?"
"Cô có thể mua túi xách mình thích, thay điện thoại... Lần đầu tiên Chu Hồng thấy có người chê nhiều tiền. Có rất nhiều chỗ cần tiêu tiền, cô ấy chỉ cảm thấy không đủ tiền.