Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 147 Chẳng phải con và Thu Vân vẫn tốt sao?




Hạ Vũ Hào siết chặt nắm đấm, thu hồi ánh mắt lại rồi sải bước rời khỏi phòng bệnh.

"Cho dù em suýt chết thì anh cũng không quan tâm em một chút nào sao..." Giang Hân Yên nhìn bóng lưng anh dần đi xa mà nỉ non một tiếng, sau đó lập tức che miệng ho liên tục, nước mắt lan xuống trên gương mặt.

Đọc nhanh ở VietWriter

Từ nay về sau không thể nhảy múa được, cô ta thật sự rất đau khổ nhưng nếu hy sinh một sở thích để đổi lấy cơ hội ở bên cạnh anh Vũ Hào thì cũng đáng giá.

Ban đêm thật lạnh, nhất là lúc có gió.

Chóp mũi Hạ Vũ Hào hơi lạnh, cả người lại nóng rực bởi lửa giận. Hai ngày bị người khác hãm hại hai lần, còn bị hôn thể phản bội, anh chưa từng cảm thấy thất bại đến nhường này.

Đọc nhanh ở VietWriter

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vang lên đặc biệt rõ ràng.

Hạ Vũ Hào nhìn tên trên màn hình, bắt máy rồi nói: "Mẹ, có chuyện gì sao?"

"Chuyện Thu Vân vì ghen tuông mà âm mưu giết người đã truyền đến tai ông nội con" Âm thanh của Triệu Phương Loan không giấu nổi sự mệt mỏi và bất đắc dĩ: "Ý của ông nội là người có phẩm hạnh bại hoại không thể bước qua cánh. cửa nhà họ Hạ"

Hạ Vũ Hào siết chặt điện thoại, nghĩ đến cảnh tượng hôm qua thấy tại nhà họ Giang mà cau mày nói: "Cho dù ông nội không nói, tối nay con cũng sẽ hủy hôn ước với Hướng Thu Vân".

"Chẳng phải con và Thu Vân vẫn tốt sao? Sao đột nhiên lại." Triệu Phương Loan ngạc nhiên.

Hết chuyện này đến chuyện khác, Hạ Vũ Hào nghĩ ngợi lung tung, bực bội mà cắt ngang bà: "Mẹ gọi điện thoại còn có chuyện gì khác không?"

Im lặng.

Sau một hồi lâu, Triệu Phương Loan mới nói tiếp: "Dù sao Hân Yên cũng bị thương vì con. Con bé cũng không cách nhau con bao nhiêu tuổi nhưng điều kiện khác đều ổn. Ông nội con nói để tránh cho người nhà họ Hạ mượn cớ, bảo con đính hôn với Hân Yên".

"Chuyện này con sẽ tự giải quyết, mẹ bảo ông nội không cần quan tâm" Hạ Vũ Hào nói xong lập tức tối sầm mặt rồi cúp máy.

Hướng Thu Vân cũng nhận được tin Chu Hồng báo, khóe miệng cô cong lên một cách mỉa mai rồi ném điện thoại di động sang một bên, không để ý lắm đến tài khoản WeChat mà Mộng Hàm vừa thêm vào.

Club Mộng Hương có mấy nghìn nhân viên, có kẻ đi có người tới. Ngày nào group làm việc cũng có người ra ra vào vào, có một người vào cũng chẳng lạ gì mấy.

Hướng Thu Vân kéo màn cửa lại, cởi áo sơ mi trắng và váy ra rồi thay trang phục.

Chu Hồng nhìn cô chằm chằm, đương nhiên cũng nhìn thấy dấu hôn chi chít trên người cô: "Hướng Thu Vân nhưng... những thứ trên người cô... Vậy rốt cuộc cô có thành công hay không?"

"Cô muốn hỏi là tôi dụ dỗ anh ta thành công hay không, hay là rời club thành công hay không?" Hướng Thu Vân đi đến bên cạnh cửa sổ và kéo màn cửa ra. Ánh nắng chiếu lên người khiến cơ thể cảm thấy ấm áp nhưng đáy lòng vẫn lạnh buốt như cũ.

Chu Hồng thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng biết không nên hỏi nhiều nhưng bây giờ lại không kìm chế được nổi lòng hiếu kỳ: "Chẳng phải giống nhau sao?"

"Dụ dỗ anh ta thành công hay không không quan trọng, chỉ cần chụp một tấm hình thân mật hay quay video khống chế anh ta thì tôi có thể rời khỏi nơi này rồi" Hướng Thu Vân không biết vì sao mình lại muốn nói những thứ này với một người có tâm tư không đơn giản như vậy, có lẽ... có lẽ là vì quá cô đơn chăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.