"Hình như cô ta nghĩ là anh Vũ Hào thích con nên muốn giết con. Con luôn coi cô ta là một người bạn tốt, con không biết tại sao cô ta lại làm như vậy" Giang Hân Yên khóc như hoa lệ đái vũ, khiến người khác rủ lòng thương.
Hạ Vũ Hào ngồi trên ghế, tay đặt lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Giang Hân Yên rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, ánh. mắt u ám không rõ.
Đọc nhanh ở VietWriter
Mẹ Giang tức giận đến mức suýt chút nữa là ngất đi: "Cái con... con nhỏ Hướng Thu Vân này, làm mẹ còn coi cô ta như con gái, vậy mà cô ta thực sự làm ra chuyện điên rồ như vậy! Mẹ sẽ đi kiện cô ta, làm cho cô ta ngồi tù!".
"Mẹ." Giang Hân Yên khóc kéo cánh tay bà ta, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, cô ta là bạn tốt của con, con."
Ba Giang đứng ở một bên, trầm ngâm nhìn con gái.
Đọc nhanh ở VietWriter
Mẹ Giang hận không thể rèn thành thép, vừa đau lòng vừa tức giận ngắt lời cô ta: "Con có biết là con suýt chết không? Con có biết chân mình bị gãy, về sau không thể múa nữa không? Đã đến lúc này rồi mà con còn nói đỡ cho tên. giết người đó!"
Nghe đến đây, Giang Hân Yên sững sờ.
Cô ta nhìn vào chân phải của mình, cố gắng cử động, lúc cô ta phát hiện ra chân phải của mình không thể cử động được chút nào, khẽ nhếch miệng, nước mắt cứ thế ào ào chảy xuống.
Đáy mắt Giang Minh Thăng tràn đầy rối rắm cùng đau lòng, cau mày nói: "Trong này có phải có hiểu lầm gì không?
Thu Vân ngày thường chỉ nháo một chút, nhưng."
Chát!
Mẹ Giang tát vào mặt anh ta một cái thật mạnh, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt anh ta: "Lúc bình thường anh không biết xấu hổ, theo đuổi cái tên giết người đó theo đến nỗi mọi người đều biết còn chưa tính, bây giờ cô ta muốn đụng chết em gái anh, anh thực sự vẫn còn nói đỡ cho cô ta à?"
Bà ta thở hổn hển, giọng nói bởi vì cao quá mức mà có chút sắc nhọn: "Chẳng lẽ em gái anh lại có thể lấy tính mạng của mình ra để đi đổ tội lên đầu nghi phạm?"
Giang Hân Yên không chỉ trích anh ta, mà là nằm ở trên giường, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, đôi mắt tràn ngập vẻ đau lòng.
Giang Minh Thắng bị cô ta nhìn chằm chằm đến áy náy không thôi, ôm lấy sườn mặt bị đánh, trong lòng đau nhói: "Hân Yên, thực xin lỗi, nếu không phải lúc trước anh để cho em làm bạn với cô ấy, thì bây giờ em cũng sẽ không... như vậy."
"Anh à, anh đừng tự trách mình, bây giờ em không còn chân, nhưng em vẫn còn sống mà. Còn sống được là tốt rồi" Giang Hân Yên miễn cưỡng cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy trên má.
Nếu cô ta trách mình, đánh mình, có lẽ trong lòng Giang Minh Thắng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Bây giờ cô ta là một vũ công nhưng lại không thể múa, vậy mà cô ta còn an đi ngược lại anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Anh ta nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt tràn đầy đấu tranh và phẫn hận nhìn em gái trên giường bệnh, nghiêm nghị nói: "Hân Yên, anh nhất định sẽ tìm lại công lý cho em!"
“Đây mới gọi là anh trai chứ, đi, cùng mẹ đến nhà họ
Hướng tìm kẻ giết người kia!” Mẹ Giang lôi kéo Giang Minh Thắng ra ngoài, nhìn về phía ba Giang: “Anh cũng đi cùng đi!”
Ba Giang đáp, nhìn Hạ Vũ Hào nãy giờ vẫn ngồi im lặng ở một bên: "Vũ Hào, Hân Yên giao cho cậu chăm sóc, dù sao con bé cũng vì cậu nên mới bị thương"
Ông ta vỗ vai Hạ Vũ Hào, nhìn Giang Hân Yên một cái nhìn đầy ẩn ý, sau đó rời khỏi phòng bệnh dưới sự thúc giục liên tục của mẹ Giang.