Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 140 Sao em lại ở đây?




Hạ Vũ Hào nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy, trên gương mặt tuấn tú lại hiện lên vẻ mưa rền gió dữ, dứt ra gỡ tay đẩy cô ra, lạnh lùng hỏi: "Sao em lại ở đây?".

Đọc nhanh ở VietWriter

“Tất nhiên là em đến đây tìm Hân Yên chơi rồi!” Hướng Thu Vân trả lời không chút do dự, không hề có biểu hiện của việc chột dạ nào.

Nói dối! Đáy lòng Hạ Vũ Hào vô cùng khó chịu, dùng sức kéo cổ áo, hai cúc áo sơ mi rơi xuống đất vang lên tiếng lách cách.

Anh ném chiếc cà vạt trên tay, không nói tiếng nào quay đầu rời đi. Vẻ mặt Hướng Thu Vân khó hiểu, cau mày đuổi theo sau: "Vũ Hào, chờ em với!"

Đọc nhanh ở VietWriter

“Hướng Thu Vân” Giang Hân Yên từ phía sau túm chặt lấy cô, vẻ mặt chân thành nói: “Có thể là vì thấy cậu với với anh trai tôi ở đây nên anh Vũ Hào ghen rồi. Bây giờ cậu mà đuổi theo anh ấy thì chỉ có đổ thêm dầu vào lửa thôi, hay là để tôi giúp cậu đi giải thích một chút."

Hạ Vũ Hào vừa ra khỏi biệt thự, chưa kịp lên xe đã bị Giang Hân Yên đuổi kịp.

Cô ta ôm ngực thở hổn hển nói: "Anh Vũ Hào, bây giờ anh tin chưa? Ngày mai Hướng Thu Vân sẽ đính hôn với anh, nhưng cô ta vẫn còn mập mờ không rõ với anh trai em. Em không muốn thấy anh bị hai người bọn họ lừa mà chẳng hay biết gì, nhân lúc hai người họ lén lút gặp nhau nên em mới gọi anh tới đây."

"Hướng Thu Vân cùng anh trai cô lén lút gặp nhau mà còn muốn gọi cho cô, An Thị Kiều và Dương Lan tới đây? Hân Yên, cô cảm thấy Hướng Thu Vân là một kẻ ngốc sao?" Trong lòng Hạ Vũ Hào bây giờ rất rối loạn, anh không biết mình đang nghĩ cái gì.

Ánh nắng xuyên qua cổ áo sơ mi, đổ bóng lên xương quai xanh của anh. Bộ vest của anh không được chỉnh tề như mọi khi, thậm chí còn rơi hai chiếc cúc áo trông có chút hỗn độn, nhưng điều đó càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của anh.

Trong đáy mắt mờ mịt của Giang Hân Yên mang theo tình yêu nồng đậm, cô ta tham lam nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Em không biết cô ta nghĩ gì, nhưng em có thể đảm bảo với anh Vũ Hào đây không phải là lần đầu tiên em thấy bọn họ ở cùng nhau. Hơn nữa, như em đã nói trước đó, em không cần phải hắt nước bẩn lên đầu người bạn tốt và anh trai của mình."

“A!” Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy khắp toàn thân phiền loạn, hiện tại mỗi một tế bào đều vô cùng bực bội, như bị dao chém lửa thiêu, rất khó chịu: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng lời nói từ một phía của cô?”

Giang Hân Yên khẽ thở dài: "Anh Vũ Hào, cho dù những gì vừa nói là do em bia ra, vậy một màn anh vừa thấy thì giải thích thế nào?"

Cô ta cười khổ một tiếng, tự giễu nói: "Chẳng lẽ em là mụ phù thủy, có thể điều khiển Hướng Thu Vân khống chế anh trai sao?"

Đã gần tháng mười, nhiệt độ không cao, nhưng mồ hôi trên trán Hạ Vũ Hào chảy ròng ròng xuống.

Anh mở khuy măng sét rồi xắn tay áo lên, những đường gân xanh trên cánh tay đẹp đẽ của anh nổi lên, thoạt nhìn rất dữ tợn..

Giang Hân Yên chưa bao giờ thấy cảm xúc của anh bộc lộ ra ngoài nhiều như vậy, lúc này thấy anh vì chuyện của Hương Thu Vân mà thất thổ đến cực điểm, trong lòng càng chua xót: "Em không định nói điều này, nhưng ngày mai anh sẽ đính hôn với Hướng Thu Vân rồi, em cứ luôn do dự mãi mới dám quyết định nói cho anh biết sự thật. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.