Chương 14: Mạng sống của Hướng Thu Vân tôi đây thì không phải là mạng sao!
“Hạ Vũ Hào, tôi hoàn toàn không cố ý làm Giang Hân Yên bị thương, tại sao anh cứ không tin? Hai năm nay, mỗi ngày tôi đều sống không chết. Hai năm sau, anh lại một lần nữa phá huỷ hy vọng của tôi, mạng sống của Giang Hân Yên là mạng, còn mạng sống của Hướng Thu Vân tôi đây thì không phải là mạng sao!”
Đây là lần đầu tiên cô ta khóc kể từ khi ra tù, không có kêu gào than khóc, chỉ là nước mắt không ngừng chảy xuống. Hạ Vũ Hào nhíu mày nhìn cô, hai năm trước khi Hướng Thu Vân khóc lóc giải thích với anh nhưng trong lòng của anh không hề có bất kỳ cảm xúc nào cả, nhưng hai năm sau, khi anh ta nhìn cô khóc thì cảm thấy buồn bực vô cùng.
Tâm trạng dao động thất thường như vậy khiến anh mím chặt lấy môi, anh nhìn đôi mắt đỏ ngâu đang khóc của cô ta, nhíu mày nói: “Hướng Thu Vân, đừng suốt ngày cứ nghĩ đến đầu xuôi đuôi lọt, chính vì cô như vậy nên cho dù có chết cũng sẽ xuống địa ngục, định sẵn không thể lên thiên đàng”
“Nhưng nếu trong địa ngục không có anh và Giang Hân Yên thì đó đối với tôi mà nói chính là thiên đàng. Mà bây giờ ở nhân gian này, vì có anh nên mới là địa ngục!”
Lúc này, cửa thang máy “ting” một tiếng rồi mở ra.
“Được, tốt lắm”
Hạ Vũ Hào giận quá hoá cười, siết chặt lấy cánh tay của cô và kéo cô ra khỏi thang máy.
Quản lý bộ phận vệ sinh khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào thì liền vui mừng, nhưng khi nhìn thấy người bị anh kéo lấy thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vội đi lên nói: “Tổng giám đốc Hạ, có chuyện gì vậy? Có phải cô ta đã khiến anh không vui không?”
“Cút!”
Quản lý bộ phận vệ sinh bị ánh mắt đó làm cho kinh ngạc, lập tức sợ hãi không dám bước đến.
Chân của Hướng Thu Vân rất đau và dạ dày cũng khó chịu, anh chân dài sải rộng, cô hầu như là bị anh ta kéo đi, cho đến khi cô bị anh kéo vào trong một căn phòng.
Sau đó, cô bị anh ném xuống dưới đất.
Nhưng vào giây tiếp theo thì cô liền bị anh siết chặt lấy cổ, giống y hệt như hai năm trước vậy. Khuôn mặt góc cạnh điển trai của Hạ Vũ Hào chỉ cách cô một gang, hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau.
“Hướng Thu Vân”
Giọng nói lạnh lùng của anh ta chậm rãi vang lên, cơ thể của Hướng Thu Vân bất giác run lên: “Tôi là địa ngục của cô sao? Hả?”
Mặt mày của Hướng Thu Vân đỏ bừng vì khó thở, trên khuôn mặt vẫn còn nước mắt chưa khô trông vô cùng đáng thương. Cô không vùng vẫy, thậm chí hy vọng Hạ Vũ Hào có thể siết chết cô như vậy.
Nhưng Hạ Vũ Hào cứ không cho cô được toại nguyện, dù không buông tay ra nhưng cũng không dùng hết sức lực, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch phía làn da ấm áp dưới tay.
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng vô hồn của cô, anh đột nhiên cúi đầu xuống và cắn lấy môi của cô ta, ra sức cắn lấy. Con ngươi của Hướng Thu Vân khẽ giãn ra, chỉ cảm thấy đau nhói ở môi, ngay sau đó thì mùi máu tanh nồng nặc lan toả ra trên môi của hai người.
Đôi môi như thế rõ ràng là khô khan nhưng lại giống như hoa anh túc vậy, khiến cho Hạ Vũ Hào say đắm, anh khàn giọng nói: “Hướng Thu Vân, vì tôi là địa ngục của cô nên cô phải nhớ lấy, cô mãi mãi sẽ không thể thoát khỏi”
Hai năm trước, cô ăn bận xinh đẹp và đến trước mặt anh, anh thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn. Nhưng giờ đây cô đang mặc bộ quần áo vệ sinh dơ bẩn nhất, vô cùng xấu xí ở trước mặt anh, nhưng anh lại hôn cô.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng hoàn toàn không có chút sức lực.
Cảm thấy ngón tay của anh luồn vào trong từ vạt áo trên, rồi rơi vào chỗ mềm mại của mình, cô rùng mình và nghiến răng nói: “Hạ Vũ Hào, đừng làm như vậy với tôi, xin anh…”
Người nằm ở dưới người mình bất động, tay của Hạ Vũ Hào đặt lên cổ của cô, anh cúi đầu nhìn cô, rõ ràng trông sinh động như thế nhưng lúc này lại như thể tro nguội.
Anh đột nhiên bừng tỉnh rồi buông cô ra, ánh mắt rơi vào trên bờ vai trần của cô, trên làn da trắng mịn như sứ có hai vết sẹo cũ chướng mắt. Trong mắt của anh hiện lên tia lạnh lùng, tiện tay ném chiếc áo khoác ở bên cạnh lên người của cô và lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài!”
Hướng Thu Vân cầm lấy áo khoác đó và nghiến môi rồi chậm rãi ngồi dậy.
Và tại thời điểm này.
Có tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc lại xa lạ vang lên ngoài cửa: “Anh Vũ Hào? Anh có ở trong phòng không?”
Ngay cả khi tan thành tro bụi thì Hướng Thu Vân cũng có thể nhận ra giọng nói này, cô ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vũ Hào thì thấy sắc mặt của anh vẫn như thường. Anh giương chân lên định đi mở cửa, cô sững sờ bèn đưa tay ra kéo lấy ống quần của anh: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta…
Hạ Vũ Hào cau mày lại, thấy sắc mặt trắng bệch của cô ta, tưởng rằng cô ta rụt rè, vừa đang định nói gì đó thì thấy cánh cửa đã được mở ra.