Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 136 Gói lại đi




“Được thôi, lát nữa tôi sẽ thêm ngài vào nhóm chat của nhân viên quản lý Club Mộng Hương” Mộng Hàm nháy mắt với anh.

Hạ Vũ Hào mân mân môi: "Trong khoảng thời gian này, khách hàng có phản hồi không tốt về Club Mộng Hương, tôi muốn xem xét nhóm nhân viên bên này nói gì để xác định xem là vấn đề của cấp quản lý hay của nhân viên cấp dưới"

Đọc nhanh ở VietWriter

"Khách hàng có phản hồi không tốt vậy mà một giám đốc như tôi lại không biết gì cả!" Mộng Hàm che miệng, đôi mắt đẹp kinh ngạc trợn to: "Đây là sơ suất của tôi, tôi tìm nhóm quản lý nói lại đàng hoàng là được, anh bận trăm công nghìn việc, không dám làm phiền tới anh đâu."

Hạ Vũ Hào không nói mà nhìn thẳng vào cô ta.

Mộng Hàm không dám chơi xấu nữa: "Chỉ có điều mấy ngày nay anh nằm viện hẳn là không bận rộn như vậy, lát nữa tôi sẽ thêm anh vào nhóm chat của Club. Để tránh mọi người bị dọa sợ không dám nói lời nào, tôi sẽ không nói ngài là ai"

Đọc nhanh ở VietWriter

Sau khi nghe thấy tiếng của anh, Mộng Hàm mới gật đầu đưa tay ra mở cửa.

Nhưng khi cầm tay nắm cửa, cô ta dừng lại, dựa vào tường nhìn anh cười: "Tôi cảm thấy Hướng Thu Vân rất tốt, nhưng đáng tiếc tôi không phải là đàn ông"

Nói xong không đợi Hạ Vũ Hào nói gì liền mở cửa đi ra ngoài.

Giây phút cánh cửa kia đóng lại, trong phòng bệnh chỉ còn có một mình Hạ Vũ Hào. Anh ngồi một lúc rồi mới nằm xuống giường bệnh, nhìn trần nhà, suy nghĩ không kiểm soát được mà bay bổng.

Hai năm trước, ngày 27 tháng 9, trước sinh nhật của Hương Thu Vân một ngày.

Mọi người ra vào trong trung tâm mua sắm, Hạ Vũ Hào bị bao quanh bởi nhóm quản lý thị trường, nghe họ báo cáo, thỉnh thoảng anh sẽ ghé vào một cửa hàng để hỏi một chút tình hình cụ thể.

Khi bước vào một cửa hàng trang sức, anh nhìn lướt qua một chút, ánh mắt dừng lại trên một cặp nhẫn rồi đi tới.

Nhân viên hướng dẫn mua sắm đã gặp qua rất nhiều khách hàng, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một nhóm khách quý như vậy, mà giám đốc thị trường còn đang đứng ở phía cuối của mấy vị khách này, như thể trước mặt nhóm người này không có quá nhiều địa vị.

Cô ta nở một nụ cười hoàn mỹ nhất, cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình, nhìn theo tầm mắt của Hạ Vũ Hào: "Ánh mắt của ngài thật tốt, đây là kiểu dáng mới nhất của cửa hàng chúng tôi, được thiết kế bởi bậc thầy trang sức nổi tiếng Carlos. Bellman, ở thành phố Bắc Hải này chỉ có...".

Hạ Vũ Hào không có thời gian để nghe những lời nói vô nghĩa này, anh chỉ tay về phía tủ kính, nói ngắn gọn: "Gói lại đi".

Một đám người đứng phía sau nhìn nhau, vị chủ nhân này đã vào công ty hơn hai năm, nền tảng không ổn định, làm việc liền như vậy... Trong cuộc hội nghị lần sau, cậu cả Hạ, cậu hai Hạ bọn họ lại có chuyện để nói!

“Được.” Nghĩ đến hoa hồng bán cặp nhẫn này, mắt cô nhân viên hướng dẫn mua sắm cười đến cong lại, giọng nói của cô ta càng trở nên ngọt ngào hơn: “Ngài có muốn xem những kiểu khác không? Ở đây chúng tôi còn một vài kiểu mới”

Hạ Vũ Hào đưa thẻ đen cho cô ta: "Không cần, cảm ơn".

Nhìn thấy tấm thẻ màu đen, mắt của cô nhân viên hướng dẫn viên mua sắm sáng lên, thái độ càng kính trọng hơn: "Không có gì đâu."

Tay cô ta run run quẹt thẻ, gói nhẫn xong, hai tay đưa nhẫn cùng thẻ đen cho anh: "Chúc ngài mua sắm vui vẻ, hoan nghênh ngài lần sau lại ghé!"

Hạ Vũ Hào gật đầu, cầm lấy thẻ đen và hộp quà xoay người ra khỏi cửa hàng. Vừa ra tới, điện thoại đã rung lên.

Khóe môi vô ý cong lên một độ cung nhỏ, lấy điện thoại ra, vừa thấy rõ hai chữ Hân Yên khóe môi lại hạ xuống, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.