“Cô đây không cần phải khách sáo, vừa hay vợ của tôi có mới nới cũ, gần đây đang muốn đổi một đôi giày mới!” Người đàn ông trực tiếp ngồi xổm xuống, công người phụ nữ lên lưng, cũng không cho Hướng Thu Vân cơ hội để cự tuyệt, hai người nói nói cười cười mà rời đi.
Hướng Thu Vân mím môi, ngẩng đầu hít sâu một hơi, mang đôi giày có hơi rộng một chút vào rồi trở về ký túc xá.
Đọc nhanh ở VietWriter
Khi cô mới vừa đẩy cửa ra, Chu Hồng liền chạy tới đón, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Cô... Cô không có chuyện gì đấy chứ?”
“Không sao đâu” Hướng Thu Vân chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều
mệt mỏi, cô cởi giày cúi đầu ngồi ở trên giường. Cô muốn gọi điện thoại cho anh trai hỏi một chút về tình hình của anh ta nhưng lại sợ nghe được tin tức gì đó không được tốt.
Đọc nhanh ở VietWriter
Chu Hồng ngồi xuống cùng cô, nhìn dầu hôn chi chít trên cổ cô, khép mở miệng vài lần nhưng một chữ cũng không nói ra được.
“Làm sao vậy?” Hướng Thu Vân không ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo sự mệt mỏi không cách nào che giấu được.
Chu Hồng há miệng thở dốc nhưng không phát ra tiếng nào, cô ấy đứng lên đi đi lại lại vài vòng rồi lại ngồi xuống bên cạnh Hướng Thu Vân, vô cùng cẩn thận lại mang theo một chút áy náy hỏi: “Hướng Thu Vân, cô thật sự không có chuyện gì thật không?”
Mặc dù lúc này trong lòng Hướng Thu Vân đang bề bộn suy nghĩ nhưng vẫn nhận ra được sự bất thường của Chu Hồng, cô xoa xoa mày để giảm bớt đau nhức, nói: “Cô muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra đi” .
Chu Hồng muốn nói lại thôi, do dự nhiều lần mới về bên cạnh giường của bản thân cầm lấy di động, mở WeChat, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Hướng Thu Vân: “Cô.... Tự cô xem thì tốt hơn đấy”.
Trên di động là lịch sử trò chuyện của một nhóm nhỏ, trong nhóm nhỏ cũng chẳng có mấy người, Hướng Thu Vân cũng có biết họ, là đồng nghiệp ở Club Mộng Hương.
[Tôi nghe người ta nói, Hướng Thu Vân muốn quyến rũ Tổng Giám đốc Hạ, bị Tổng Giám đốc Hạ đuổi ra ngoài mà không có chút quần áo nào! Tôi nói chứ, Hướng Thu Vân như vậy, cả người từ trên xuống dưới toàn là sẹo, Tổng Giám đốc Hạ có thể coi trọng cô ta à? (khinh bỉ.jpg)I.
[Thật ra thì tôi thấy Hướng Thu Vân cũng rất xinh đẹp, khí chất cũng ổn, chỉ là có hơi kiêu ngạo xíu.]
[Chẳng phải quyến rũ gì đâu (rùng rợn.jpg), có một người biết nội tình nói với tôi, Hướng Thu Vân và Tổng Giám đốc Hạ có thù với nhau, lần này là muốn giết Tổng Giám đốc Hạ đấy! Nghe nói là cuối cùng Tổng Giám đốc Hạ được người ta đỡ ra ngoài, cả người toàn là máu thôi!]
[Cô ta mới ra khỏi tù giờ lại muốn giết người à! Trời ơi, làm việc với người như vậy thật sự là quá kinh khủng!]
[Mấy người nói sai rồi! Hôm nay anh Phi ở hiện trường, anh ta nói với tôi là cậu Hướng cũng ở đấy, thật ra Hướng Thu Vân là em gái ruột của cậu Hướng, hai anh em bọn họ bỏ thuốc Tổng Giám đốc Hạ, là muốn chụp một vài tấm ảnh để không chế khiển cho Tổng Giám đốc Hạ nhường lại cái dự án kiếm lời nhiều nhất kia cho nhà họ Hướng bọn họ.]
“Cô xem tiếp cái này đi” Chu Hồng lấy lại di động, lướt đến một đoạn lịch sử trò chuyện được cắt ra từ nhóm bảo vệ mà một người bảo vệ gửi cho cô, sau đó đưa điện thoại cho Hướng Thu Vân.
Lịch sử trò chuyện của nhóm bảo vệ thật chướng mắt.
[Hướng Thu Vân kia lúc bình thường che chắn kín mít, cả người trần trụi nhìn thấy ngực to mông cong thật mẹ nó muốn làm một trận! Nhưng mà tiếc thật, cấp trên ra lệnh xóa hết ghi chép video giám sát rồi.].