Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 125 Muốn quay video để làm gì?




Chương 125 Muốn quay video để làm gì?

Cô cắn chặt môi, cố gắng ép âm thanh đã tới bên miệng xuống, hết sức phối hợp với anh.

Cho đến khi bàn tay của Hạ Vũ Hào dừng lại ở bên hông cô, lúc ngón tay móc lấy mép quần lót của cô rồi cởi ra, cô đột nhiên nắm lấy tay anh: “Chờ một chút!”

“Bây giờ mới hối hận à?” Hạ Vũ Hào lật người cô lại, giọng nói khàn đặc lạ thường.

Hướng Thu Vân đối diện với anh, lúc này mới nhìn thấy đáy mắt anh bây giờ đã đỏ hồng, mồ hôi viền theo gương mặt anh rơi xuống, thấm ướt hết áo sơmi của anh.

Cánh môi cô khẽ run, buông tay anh ra, hai tay chống ở phía sau muốn lùi lại nhưng lại bị Hạ Vũ Hào nắm lấy mắt cá chân, tóm lấy kéo trở về vị trí ban đầu.

“Muộn rồi!” Hạ Vũ Hào chen vào giữa hai chân của cô, bộ phần cứng rắn nóng bỏng cách một lớp quần tây tiến vào trong thân thể cô.

Hướng Thu Vân run rẩy hít sâu một hơi, cần cổ không khống chế được mà ngửa ra sau. Cô sợ rồi, hối hận rồi, mặc dù anh không hoàn toàn tiến vào những hạ thân của cô đã khó chịu tựa như bị xé rách ra vậy.

Ảnh chụp và video mà cô muốn hẳn là đã có, Hướng Thu Vân mím chặt môi, dùng sức muốn đẩy anh ra.

Nhưng cơ bản là đẩy ra không nổi, dược tính phát tác, Hạ Vũ Hào vốn đã không định buông tha cho cô, huống hồ gì tất cả chuyện này mọi chuyện đều là cô gieo gió gặt bão!

Anh cởi cà vạt xuống, thô bạo mà trói chặt tay cô, khi những ngón tay thon dài đang đặt trên thắt lưng thì anh lại đột nhiên nhìn thấy trên cổ cô chợt lóe lên một tia sáng đỏ.

Hạ Vũ Hào cố nén lại tiếng kêu gào điên cuồng của dục vọng trong cơ thể mà tháo xuống thứ đồ trên cổ cô. Anh nhìn

sắc mặt nháy mắt trắng bệch của Hương Thu Vân, đáy mắt vốn lây nhiễm một tia tình dục giờ đây lại có nhiều thêm vài phần lạnh lẽo.

Anh ném sợi dây chuyền lên mặt đất, dẫm vài cái, lấy camera mini ở bên trong ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hướng Thu Vân.

Hướng Thu Vân cả người trần trụi nằm trên sô pha, khi nhìn thấy chiếc camera mini kia nằm trong tay anh, trên mặt hoàn toàn không còn chút máu nào, cánh môi kìm không được mà run rẩy.

“Ngồi tù hai năm xong bản lĩnh của cô lớn thật đấy nhỉ?” Dưới ánh nhìn chăm chú và sợ hãi của cô, Hạ Vũ Hào ném camera lên mặt đất, dùng một chân giẫm nát nó, tuy trong giọng nói đã thấm đượm tình dục nhưng lời nói ra lại không nhiễm một chút tình dục nào: “Muốn quay video để làm gì? Chèn ép tôi? Hửm?”.

Tay chân Hướng Thu Vân hoàn toàn lạnh lẽo giống như bị đặt vào trong hầm bằng, ngay cả phần không khí trong miệng cũng giống như khí lạnh của điều hòa phả ra.

Nếu biết trước được hành động vừa rồi của cô sẽ khiến anh phát hiện ra camera giấu trong dây chuyền thì cô tuyệt đối sẽ không nói chờ một chút, dẫu sao thì đối với cô mà nói chiếc quần lót kia cũng không tính là gì cả……

Nhưng hiện tại nói gì cũng vô ích mà thôi, camera đã bị đạp vỡ, cũng không biết vài thứ vừa mới chụp được kia có còn ở trong đấy không.

“Nói chuyện!” Trong lòng Hạ Vũ Hào tựa như bị một tấm bông vải thấm đẫm nước chặn lại, khó chịu không tả nổi, anh tiến lên vài bước, nắm lấy cằm của cô cưỡng ép cô phải nhìn anh.

Xúc cảm lạnh lẽo men theo đầu ngón tay trườn bò đi

khắp nơi, xúi giục anh ôm lấy cô, hôn môi cô, dùng sức chiếm lấy cô.

Nhưng lý trí không còn bao nhiêu lại khiến anh chôn chân đứng tại chỗ, ép xuống dục vọng đang không ngừng kêu gào nơi đáy lòng.

Cơ thể Hướng Thu Vân không ngăn được sự run rẩy, cô rũ mắt không nhìn anh, nhỏ tiếng mà nói: “Anh cũng đã đoán ra được rồi, còn hỏi cái gì nữa chứ?”.

Hạ Vũ Hào mím chặt môi mỏng thành một đường, cúi đầu nhìn cô, bởi vì lời thừa nhận của cô mà hai tay nhanh chóng nắm chặt thành nắm đấm, hàng mày nhíu chặt lại.

Nhưng khi tầm mắt chạm đến thân thể trần trụi lại lả lướt hấp dẫn cùng với những dấu hôn dày đặc trên cơ thể của cô, toàn bộ dược tính dâng trào khắp ngõ ngách trong cơ thể đều hội tụ thành một ngọn lửa tà ác dồn xuống nơi phía dưới bụng nhỏ, vừa cứng rắn vừa nóng bỏng.

Choang!

Gần mười chiếc cốc dài bị Hạ Vũ Hào gạt xuống sàn, toàn bộ nát tan vương đầy đất, rượu vang đỏ uốn lượn trên mặt đất, mùi rượu thơm nồng đang lan tràn khắp căn phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.