Chương 12: Cởi quần áo của cô ra
Nhìn thấy anh ta đi xa, Hướng Thu Vân xoa cái bụng phát đau của mình, nhận mệnh đi về phía thang máy.
Tầng thượng của Club Mộng Hương là một bể bơi ngoài trời. Trong thời tiết này, Hướng Thu Vân vốn nghĩ rằng sẽ rất lạnh, kết quả đẩy cửa ra, liền nhìn thấy toàn tuấn nam mỹ nữ.
Những cô gái quan hệ xã hội xinh đẹp nhất trong Club Mộng Hương đều mặc bikini, điều này khiến trong tiềm thức của Hướng Thu Vân nghĩ đến một từ “đồi trụy”, trong đó vẫn thấy ớn lạnh.
Không dám nhìn nhiều, cô cúi đầu tìm chỗ cần dọn dẹp, liền nghe thấy có người gọi cô:
“Ê bà thím lao công, đến lấy mấy chai rượu đã hết đi thay chai mới.”
Cô là người duy nhất mặc đồ của nhân viên vệ sinh trong đám người, Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh vừa rồi, liền nhìn thấy một dãy chai rượu đã hết trên bàn dài cạnh bể bơi trên sân thượng, màu đỏ và trắng trộn lẫn với nhau, cực kỳ hoành tráng.
Liếm khóe môi, cô cầm chiếc thùng rỗng bên cạnh bước tới, nhanh chóng thu dọn. Vừa dọn đồ được một nửa, cô không biết ai đã ném quả bóng chuyền nước vào bể bơi làm tung tóe nước.
Hướng Thu Vân sửng sốt, theo ý thức lùi lại phía sau một bước, kết quả đụng phải người phía sau. Chỉ nghe thấy tiếng “Ai ôi” yểu điệu, sau đó người bị đụng phải oán hận kêu lên:
“Bẩn chết được, cô đụng vào đâu thế?”
Hướng Thu Vân quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn màu trắng, mặt cô đỏ bừng, xin lỗi nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý …”
“Nhân viên vệ sinh cũng tới đây tham gia náo nhiệt làm bẩn quần áo của tôi, cô xứng sao? Thật xui xẻo mà…”
Trận xung đột nhỏ bên này đã thu hút người trên ghế sofa bên hồ bơi, anh ta liếc nhìn Hướng Thu Vân, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt rũ xuống của Hướng Thu Vân, trông có chút thanh tú trong bữa tiệc trụy lạc này.
Anh ta nhướng mày, chủ động hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người phụ nữ bị đụng phải nghe thấy tiếng hỏi, đột nhiên thay đổi vẻ mặt đau khổ, quyến rũ quay đầu lại:
“Cậu chủ Bùi, anh còn nói nữa, quần áo của người ta đều bị con nhỏ nhân viên vệ sinh làm bẩn hết rồi…”
“Ồ?” Bùi Tân cố ý quét qua một vòng trước ngực cô, mỉm cười: “Một bộ quần áo, bảo cô ta bồi thường cho em là được rồi, cô nhân viên vệ sinh kia đến đây.”
Hướng Thu Vân biết mình xui xẻo, nhưng cô không thể làm mất lòng bất cứ ai ở đây, cô nhắm mắt lại và bước tới.
Khi cô đến gần, mắt Bùi Tân sáng lên. Anh ta đặt chiếc ly trên tay xuống, đánh giá cô với vẻ thích thú:
“Thím vệ sinh, làm bẩn quần áo của người ta thì phải bồi thường.”
Hướng Thu Vân sửng sốt, nhìn chiếc váy trên người cô gái đó. Là hàng hiệu nổi tiếng, cô bồi thường không nổi:
“Cái váy này lấy tiền lương của tôi cũng cũng đền nổi. Nhưng nếu ngài muốn, tiệc kết thúc, tôi có thể giặt giúp ngài.”
Có lẽ cô không ngờ cô lại trực tiếp thừa nhận mình không có tiền như vậy, Bùi Tân càng hứng thú hơn, đôi mắt như háo sắc cong lên:
“Nếu đã không bồi thường được, vậy thì cởi quần áo trên người cô ra, lấy một đổi một, như thế nào?”
Giọng anh ta không thấp, nhất thời tất cả mọi người xung quanh đều đến đây xem náo nhiệt, tụm năm tụm ba nhìn về phía bên này. Sau khi ra tù, cô chỉ có vài bộ quần áo lao động để thay. Lúc này dưới quần áo vệ sinh chỉ còn lại có quần áo lót, biết anh ta cố ý làm khó, sắc mặt Hướng Thu Vân tái nhợt.
“Sao nào? Dùng quần áo rách nát này trên người cô để đổi, cô còn không vui sao?”
“Cậu chủ Bùi, nhân viên vệ sinh này không được rồi, còn không chịu cởi quần áo, chắc bên trong không có mặc gì hết, còn mắc cỡ nữa chứ…”
“Ôi chao, nhìn xem nào, nhanh cởi đi…”
Xung quanh vang lên tiếng cười ầm ĩ, Hướng Thu Vân nắm chặt cổ áo, khẽ run lên. Vừa lúc cô giơ tay chuẩn bị cởi cúc áo, một bàn tay to ấm áp đột nhiên ôm lấy vai cô.
Cô sửng sốt, thân thể dựa vào lồng ngực quen thuộc.
Hạ Vũ Hào cong môi, nhưng đôi mắt phượng lại lạnh lùng. Anh nhướng đôi mày kiếm vừa dài vừa đen, cả người giống như một vị vua đứng trên đỉnh cao, kiêu hãnh và xuất chúng.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên đúng lúc để nhìn thấy đường quai hàm hoàn hảo của anh, không khỏi nuốt nước bọt.
Độ cong của khóe miệng anh rất mê người, nhưng những gì anh nói lại giống như một lưỡi dao:
“Sao vậy? Cậu chủ Bùi bắt đầu có hứng thú với món hàng này từ khi nào?”
Món hàng này… Hướng Thu Vân cúi đầu xuống.
“Tổng giám đốc Hạ nói gì vậy, chỉ là một nhóm người tụ tập với nhau để vui vẻ, nếu không thì không có gì vui cả, phải không?”
“Vui chơi, hóa ra là như vậy…”
Hạ Vũ Hào cười một tiếng, sau đó mọi người đều không nhìn rõ, “Ầm” một tiếng, người vừa nói Hướng Thu Vân lẳng lơ đã bị anh một phát đá xuống bể bơi.
Hướng Thu Vân choáng váng.