Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 11




Chương 11: Tôi nói gì cũng vô ích

“Cô đúng là rất có trách nhiệm.” Mộng Hàm nhìn cô, cong đôi môi đỏ mọng: “Nhân viên trong Club Mộng Hương không có hai trăm thì cũng có một trăm người, đều tranh chấp nội bộ như các cô, quán này cũng không mở được. Như này đi, sau này cô đến bộ phận vệ sinh làm việc, việc đón khách không cần cô nữa. Còn khu nhà tập thể, công ty đương nhiên cũng sẽ có sắp xếp. Các cô không gặp nhau, cũng sẽ ít cãi nhau, cô thấy sao?”

Nói xong, Mộng Hàm nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn xem cô phản ứng như thế nào. Dù sao thì việc đón khách vẫn là việc của các cô gái trẻ, nhưng bộ phận vệ sinh, nói trắng ra là bộ phận mà một nhóm các bác gái hết thời mới đồng ý đến, vừa bẩn vừa mệt lại không có kết quả tốt.

Đáng tiếc là biểu cảm của Hướng Thu Vân không chút thay đổi, chỉ nói “ừ” một tiếng, rồi không nói nữa, điều này khiến Mộng Hàm hơi thất vọng, nhướng mày, cô ta hỏi:

“Không có gì muốn nói sao?”

Hướng Thu Vân lắc đầu: “Đối với tôi, chỉ cần có tiền, việc gì cũng như nhau. Hơn nữa, Tổng giám đốc Hạ đã đích thân giao phó, tôi nói gì cũng vô ích. Sao phải khiến anh ta không vui.”

Mộng Hàm thực sự có chút tán thưởng cô, dừ ng lại một chút, cô ta cười một cách vô tư:

“Nếu đã không có ý kiến gì, vậy thì dọn dẹp một chút rồi qua báo danh.”

“Được, cảm ơn chị Mộng Hàm.”

Thấy Hướng Thu Vân quay trở về khu nhà tập thể, Mộng Hàm đứng ở hành lang một lúc rồi lấy điện thoại di động trong túi ra bấm một dãy số.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Ừ? Sao vậy?”

“Theo sự phân phó của anh, cô ấy được chuyển đến bộ phận vệ sinh.” Hạ Vũ Hào đang xem tài liệu, nghe được lời của Mạnh Lam trong điện thoại, tay đang lật trang lập tức dừng lại, trong chốc lát mới thấp giọng nói:

“Cô ta có phản ứng gì?”

“Không khóc, không náo loạn, rất bình tĩnh, thản nhiên chấp nhận.”

“Vậy sao?” Anh cau mày, đưa tay xoa huyệt thái dương muốn phình to, rồi nói: “Nếu đã như vậy, có thể sắp xếp cho cô ta một chút công việc. Dù sao ở tuổi cô ta cũng được coi là người trẻ tuổi trong bộ phận vệ sinh, làm nhiều một chút cũng nên.”

Mộng Hàm sững sờ, có chút do dự: “Tổng giám đốc Hạ, có phải có hơi tàn nhẫn không? Nói cho cùng cô ấy vẫn là một cô gái…”

Hạ Vũ Hào không nói gì, Mộng Hàm cũng nhận ra cô ta nói nhiều, tim thắt lại, cô chuyển chủ đề:

“Đúng rồi, thứ hai tuần sau, cậu ấm của bất động sản Khánh Thiên sẽ đến đây tổ chức sinh nhật, có phải anh cũng sẽ đến không?”

“Ừ.”

“Vậy tôi chuẩn bị loại rượu mà anh thích.”

“Cô cứ theo đó mà sắp xếp là được.”

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Vũ Hào lần nữa đem sự chú ý đặt lên tài liệu trước mặt, một từ cũng không xem được.

Không khóc, không náo loạn, thản nhiên chấp nhận? Ha, Hướng Thu Vân, thật khiến anh phải có cái nhìn khác một lần nữa về cô. Anh không tin, trong hai năm có thể thay đổi bản tính từ bé đến lớn của một người.

Anh muốn xem cô có thể giả vờ trong bao lâu.

“Alo, nước rửa tay trong nhà vệ sinh nữ hết sạch rồi, còn không thêm vào! Đang đợi tôi sao?”

Hướng Thu Vân dọn dẹp phòng bao của khách sau khi uống rượu vui vẻ, chỉ là dọn đống nôn cũng mất cả buổi chiều, cuối cùng mệt đến mức thắt lưng cũng không thẳng lên được. Kết quả vừa ngồi uống được hớp nước, lại bị chủ quản giám sát gọi.

“Mắt suốt ngày không biết nhìn, mắt to như vậy chỉ để trưng bày thôi sao?”

Sau lưng cô là những lời chửi mắng không ngớt. Hướng Thu Vân bịt tai, trong tay cầm một chai nước rửa tay mới mang vào phòng dành cho nữ. Cô đã làm một tuần ở bộ phận vệ sinh, không cần phải xuất đầu lộ diện, cũng không cần lo lắng khi đứng ở cửa tiếp khách bị người quen nhận ra. Cho dù mệt, nhưng lại cảm thấy kiên định. Nước rửa tay nhanh chóng được đổi, cô cúi đầu bước ra ngoài mang theo thùng lau nhà, kết quả là ngay khi cô bước ra, chủ quản cay nghiệt và xấu tính đã đợi cô ở cửa.

“Làm nhanh cho xong đi, xong thì đi lên tầng thượng trợ giúp.”

“Tầng thượng?” Hướng Thu Vân lúc này mới nhớ ra đồng nghiệp nói hôm nay có một vị khách lớn bao tầng thượng cao nhất để tổ chức sinh nhật, cô nhíu mày nói:

“Quản lý, đã tám rưỡi rồi, đến giờ thay ca rồi. Hơn nữa cả ngày hôm nay tôi còn chưa ăn cơm…”

“Sao?” Nghe thấy Hướng Thu Vân không muốn đi, thanh âm của chủ quản lập tức trở nên lớn tiếng gào thét:

“Bây giờ đang thiếu người, cô còn muốn đi ăn cơm đi? ông ty trả tiền thuê cô, vào thời khắc quan trọng lại muốn bỏ không làm à? Nếu đã như vậy, thì nói sớm với chị Mộng Hàm đi, bảo cô ấy sắp xếp cho cô.”

Nói với Mộng Hàm chẳng khác gì nói với Hạ Vũ Hào, trong lòng cô căng thẳng: “Ngài đừng nói với chị Mộng Hàm, tôi đi ngay, đừng tức giận.”

“Còn không trị được cô, nhanh lên, đừng có mà lề mề!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.