Truyện Tàn Độc Lương Duyên - Hướng Thu Vân - Vũ Hào

Chương 109




Chương 109

Mẹ Giang đẩy anh ta ra, gắt giọng cắt ngang lời nói của anh ta: “Được đấy, anh em chúng mày trưởng thành rồi, cánh cứng rồi nên không nghe lời mẹ nữa có đúng không? Mẹ đi, mẹ đi được chưa?”

Nói rồi bà ta không nhìn hai anh em họ nữa, nổi giận đùng đùng rời đi trong ánh mắt của đám người xem náo nhiệt.

Trán Giang Minh Thắng cau chặt thành khe sâu, nhưng chỉ đuổi theo hai bước rồi dừng lại. Sau đó lại quay về bên cạnh Giang Hân Yên.

Giang Hân Yên nhìn theo bóng lưng của mẹ Giang khuất sau cánh cửa, thở dài một hơi, hàng lông mày nhuốm vẻ mất mát và buồn bã.

Cô ta gọi nhân viên phục vụ đến, cầm lấy một ly rượu đỏ rồi quay xe lăn đi đến bên cạnh Hạ Vũ Hào, cắn môi nói: “Mẹ em từ bé đến lớn được người nhà bảo vệ kỹ càng quá, tính cách có phần ngây thơ, làm chuyện gì cũng dựa vào cảm xúc. Những lời bà ấy vừa nói không có ác ý gì đâu, anh Vũ Hào đừng trách bà ấy.”

“Lời dì Lâm nói không sai mà” Hạ Vũ Hào ngồi xuống ghế, để tầm mắt ngang hàng với cô ta: “Em không còn nhỏ nữa, nên kết hôn thì kết hôn đi, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ không ngăn cản. Khi nào em kết hôn tôi chắc chắn sẽ tặng một phần quà lớn”

Nghe anh nói vậy, hơi thở của Giang Hân Yên thoáng khựng lại, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ u ám.

Giang Minh Thắng đi đến trước hai người họ, đứng nhìn xuống Hạ Vũ Hào từ trên cao, khinh thường lại có phần đố kỵ và phiền muộn: “Anh hại Hân Yên mất đi chân phải, còn để con bé chờ hai năm. Giờ Hướng Thu Vân ra tù rồi anh lại muốn huỷ hôn với Hân Yên sao?”

“Anh, anh đừng hiểu lầm anh Vũ Hào. Anh ấy nói như vậy cũng là vì giận mẹ mà thôi” Giang Hân Yên nâng ly rượu về phía Hạ Vũ Hào: “Em thay mẹ xin lỗi anh”

Cô ta nâng rượu, tao nhã uống cạn rồi đặt ly rượu không xuống bàn.

“Mẹ em sinh được cô con gái như em cũng là phước ba đời.” Hạ Vũ Hào nâng ly rượu về phía cô ta nhưng chỉ nhấp một ngụm rồi nói có lệ: “Tôi còn có việc, xin lỗi vì không tiếp được”

Giang Minh Thắng vô cùng bất mãn với thái độ của anh, còn muốn nói thêm cái gì nhưng lại bị Giang Hân Yên ngăn cản.

Cô ta lắc đầu với anh mình: “Anh, nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì đừng dùng thái độ bênh vực kẻ yếu cho em trước mặt anh Vũ Hào được không. Tất cả những việc em làm đều do em tự nguyện”

“Anh thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Hạ Vũ Hào có gì tốt mà em khăng khăng muốn cưới anh ta?” Giang Minh Thắng liên tục nốc cạn hai ly rượu đỏ, ngồi xuống ghế nhìn cô ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Trong lòng anh ta không hề có em, thông minh như em còn không nhận ra hay sao?”

Giang Hân Yên mỉm cười, chua sót hỏi ngược lại: “Vậy anh thì sao? Tại sao anh biết trong lòng Hướng Thu Vân không có anh mà vẫn muốn được ăn cả ngã về không?”

“… Mong rằng sau này em sẽ không hối hận” Ánh mắt Giang Minh Thắng trở nên ảm đạm, yên lặng một lúc rồi phức tạp nói.

“Không đâu? Giang Hân Yên cụp mắt, hàng lông mi run rẩy: “Vả lại hối hận thì được tích sự gì?”

Cô ta ngước mắt nhìn anh trai, cười nhạt nói: “Em cũng như anh thôi. Dù trong lòng anh hối hận, tự trách nhưng chẳng phải đến giờ anh vẫn không quên được Hướng Thu Vân sao?”

Giang Minh Thắng cứng người, đáy mắt tràn đầy áy náy và khiếp sợ.

Anh ta muốn nói gì đó, nhưng Giang Hân Yên đã giành nói trước: “Lần này bác gái vì Hướng Thu Vân mà ra tay lớn đấy, ngay cả bí thư tỉnh uỷ mới mà bình thường anh muốn gặp nhưng không gặp được cũng đến rồi, đi thôi”.

Hạ Vũ Hào luôn cảm thấy người nhà họ Giang khó chơi như thủy tảo vậy, chỉ cần quấn lên chân thì còn lâu mới thoát được. Nhưng tối nay bọn họ khiến người ta quá chán ghét rồi, anh vừa thoát khỏi ba người kia thì ba Giang lại tìm đến.

“Tôi nghe quản lý khách sạn nói cậu vừa bảo bọn họ đi tìm Hướng Thu Vân đúng không?” Giọng ba Giang rất iin hòa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.