Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 440: Tôi nghi ngờ hai người là cùng một nhóm




Các nhân viên bảo vệ lập tức bao vây đảm thanh niên và đánh tới tập

Một người phụ nữ ở phía sau không thể chịu đựng được nữa, tức giận nói: "Này, anh làm gì vậy? Có đến lượt anh lo chuyện giữa vợ chồng nhà người ta không?"

Những người khác cũng ngao ngán nói: "Đúng vậy, đây là chuyện riêng của người khác, anh quản được sao? Hay là anh thấy lão già kia có tiền nên anh mới giúp bọn họ? Đây là cái cửa hàng quái quỷ gì vậy? Tôi sẽ không tới đây nữa, toàn là một đảm rác rưởi

Người quản lý đầy tức giận, tát vào mặt người phụ nữ kia một cái tát và chửi: "Đô điện, cầm mồm!"

Người phụ nữ sửng sốt trong chốc lát, lập tức nhảy chồm lên chửi bởi: "Anh dám đánh tôi, tôi sẽ đánh chết anh!"

Một số bạn bè của người phụ nữ cũng tụ tập xung quanh chuẩn bị cãi nhau với người quản lý. Lúc này một nhóm nhân viên bảo vệ ập vào và khống chế tất cả

Người phụ nữ tỏ vẻ không thuyết phục nói: "Sao nhà hàng các người lại cử một đám người vào đây chứ? Tôi không tin trên đời này không có pháp luật. Gọi cảnh sát, gọi cảnh mau!"

Mọi người xung quanh cũng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh rồi nháo nhào truyền bá những thứ này. Người quản lý tỏ vẻ tức giận và chửi bởi: "Gọi cảnh sát?

Được rồi, cấy người cứ báo cảnh sát đi, tôi đây cũng không ngại.

Cô có biết cô gái này là cháu gái của ông cụ Phong không?" "Họ là khách hàng quen thuộc của nhà hàng chúng tôi và còn là người có mối quan hệ thân thiết với cô chủ chúng tôi. Cô Vũ Tuyết gọi cô chủ của chúng tôi là dì." "Cải đảm rác rưởi này, tiến vào nói gì là mấy người tin luôn ư? Còn dám nói thay cho anh ta ư? Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ cô và đám người này là cùng một nhóm, chính là một nhóm buôn người chuyện bắt cóc và mua bán phụ nữ

Ngay khi anh ta nói điều này ra, tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng Không ai nghĩ tới trường hợp này. Bọn họ vốn đi cứ tưởng đây là một vụ bắt gian, đầu biết mọi chuyện lại xoay chuyển nhanh như thế này. Hóa ra là một vụ lừa bắt các cô gái. Cô gái kia trợn to hai mắt nói. "Cái này... không có khả năng? Anh... anh đang dọa tôi sợ sao?"

Quản lý chế nhạo nói: "Dọa cô cái quỷ gì chứ? Hừ, đợi lát nữa cảnh sát tới thì cô sẽ biết tôi có dọa có hay không!" Lúc này ngoài cửa có vài người chạy vào, đó là quản lý của trung tâm thương mại.

Anh ta hốt hoảng chạy đến chỗ ông cụ Phong rồi nói: "Ông Phong, ông không sao chứ?" "Cô Vũ Tuyết, cô... cô có ổn không? Tôi rất xin lỗi vì sự sơ suất này. Tôi nhất định sẽ cho cả hai người một câu trả lời thỏa đáng!"

Người quản lý của trung tâm thương mại này cũng là một kẻ có quyền thế nên bây giờ nghe những gì anh ta nói mọi người đều hoàn toàn chắc chắn rằng đây quả thật là một người ông nội và một người cháu gái. Những người khi nãy kêu gào ủng hộ đám thanh niên kia đều đồng loạt im lặng. Họ từng tố cáo quản lý không để ý đến chuyện này nhưng giờ mới biết suýt chút nữa đã để cho một nhóm kẻ xấu bắt mất một cô gái vô tội. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Mọi người đang cảm thấy xấu hổ và muốn lần trốn đi, vừa rồi bọn họ cũng ủng hộ đám thanh niên kia, nếu bị điều tra ra nhất định sẽ rất phiền phức. Người phụ nữ bị đánh vừa rồi cũng đang hoảng sợ, hiện tại cô ta hối hận vô cùng, tại sao khi đó lại ngu ngốc đứng lên nói chú?

Nếu cô ta thực sự bị kết tội là đồng phạm của những người trẻ tuổi đó thì quả thật là chết chắc rồi.

Cô ta hoảng sợ đứng dậy, run rẩy nói: "Quản lý, quản lý, tôi...... Tôi thật sự không biết." "Tôi không biết tình huống thế nào, tôi thực sự không biết quan hệ của bọn họ là như thế nào" "Chuyện này... chuyện này thực sự không liên quan gì đến tôi..."

Quản lý trừng mắt nhìn cô ta nói: "Không biết? Cô nói nhảm cái gì đó? Nếu cô không biết sao còn ngăn cản chúng tôi? Người phụ nữ run rẩy trả lời: "Tôi...... Tưởng bọn họ bắt được gian phu dâm phụ, nhưng thật sự không biết có phải như thế không

Quản lý tức giận nói: "Cô còn nói nữa ư? Cô không biết ông Phong là ai, cũng không hiểu chuyện gì thì lấy tư cách gì đoán được bối cảnh của người khác?"

Người phụ nữ đó cúi đầu run rẩy. "Tôi... Tôi thật sự không biết. ". Kiếm Hiệp Hay

Quản lý tức giận nói: "Cô không biết vậy thì đừng nói nhảm. Chúng tôi cũng sẵn sàng gọi cảnh sát mà không kiêng dè điều gì, Vậy tại sao cô không báo cảnh sát khi cô gái này bị bọn chúng bắt đi? Những người này nói rằng bọn họ đang bắt kẻ gian phu dâm phụ vậy thì cô liên tin rằng cô gái này là kẻ gian phu dâm phụ ư? Có kẻ nào đi bắt cóc mà viết trên mặt là mình đang đi bắt cóc không?"

Người phụ nữ không nói nên lời và cảm thấy vô cùng xấu hổ. Người quản lý tức giận xua tay: "Quên đi, tôi không nói chuyện với người không có đầu óc "Gọi cảnh sát đi, lát nữa xem cảnh sát xử lý thế nào, tôi không muốn quan tâm nhiều như vậy!" "Tôi nói cho cô biết thật may là hôm nay cô ấy không bị bắt đi. Nếu cô ấy bị bắt đi thì chắc chắn có là đồng phạm của bọn chúng."

Người phụ nữ sợ hãi ngã quỵ xuống đất, thật sự không ngờ mình chỉ muốn đứng ra làm chủ công lý mà lại gây ra sự việc lớn như vậy.

Mấy tên thanh niên đó lúc này dường như đã bị đóng băng.

Vền dĩ họ nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng nhưng không ngờ lại gây ồn ào như vậy.

Nhìn thấy người quản lý trung tâm mua sắm gật đầu và cúi chào ông cụ Phong cùng với Hạ Vũ Tuyết, họ biết rằng lần này họ đã gặp phải một thảm hoa rồi. Nhất là khi biết hai người này là ông cháu thật khiến bọn họ càng cảm thấy hoảng sợ.

Vừa nghe gọi cảnh sát, thanh niên cầm đầu nhanh chóng nói: "Đại ca, đại ca, chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi cũng chỉ được người khác sai khiến mà thôi, chúng tôi không phải bọn buôn người."

Quản lý trừng mất giận dữ nhìn anh ta: "Có người chỉ thị " "Ai chỉ đạo anh?"

Thanh niên sợ tới mức run lên: "Là... là Ngô Tân Bình chỉ thị cho tôi..." "Trước đó anh ta đã bị cô Vũ Tuyết tất hai cả nên ôm mối hận... hôm nay anh ta muốn trả thù cô Vũ Tuyết" "Tôi đều bị anh ta ra lệnh làm mấy việc này thật sự không liên quan gì đến chúng tôi."

Người quản lý cửa hàng nhìn Hạ Vũ Tuyết.

Hạ Vũ Tuyết mặt tái mét, nghiến rằng khẽ gầm lên: "Lại là Ngô Tân Bình!" "Ông nội, cháu không quan tâm, lần này cháu nhất định phải bắt anh ta trả giá"

Sắc mặt của ông cụ vô cùng xấu, ông ấy đã sống đến ngần này tuổi rồi, giao tiếp với bao nhiêu người nhưng chưa bao giờ gặp phải loại chuyện như vậy. Đặc biệt là đứa cháu gái yêu thích của ông ấy gần như bị bắt đi ngay trước mặt khiến ông ấy vô cùng tức giận. "Đi tìm Ngô Tân Bình kia! Bằng mọi giá phải tóm được cậu ta về đây.

Ông cụ Phong giận dữ hét lên.

Có thể nói câu này đã thể hiện sự tức giận trong lòng. Dinh thự Thịnh vượng.

Phương Như Nguyệt và Phương Như Linh đang ngồi trò chuyện trong phòng khách.

Đột nhiên cửa phòng được mở ra, Ngô Tân Bình chạy vào với vẻ mặt hoảng sợ.

Phương Như Linh sửng sốt, bà ta không khỏi trừng mắt nhìn: "Con vội vàng làm gì?" "Không thấy chúng ta đang nói chuyện phiếm hay sao?"

Ngô Tần Bình cả người run lên, bước tới quỳ trước mặt Phương Như Nguyệt: "Bác cả, lần này...bác nhất định phải giúp cháu. "

Phương Như Nguyệt sửng sốt, đây là tình huống gì? Vẻ mặt của Phương Như Linh thay đổi, bà ta lo lắng nói: "Con... con lại gặp rắc rối à?"

Ngô Tân Bình cúi đầu không dám nói.

Trước đó anh ta đã quan sát bên ngoài nhà hàng, thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy.

Trên đường đi anh ta tìm gặp một vài người bạn quen để hỏi thăm.

Một trong số họ biết Hạ Vũ Tuyết và cho anh ta biết danh tính của Hạ Vũ Tuyết.

Ngô Tân Bình nghe xong liền biết mình đã gây họa lớn rồi. Vì vậy anh ta cũng không dám trở về nhà mà chạy đến dinh thự Thịnh Vượng yêu cầu Phương Như Nguyệt cho anh ta một nơi trú ẩn.

Ngô Tân Bình biết rằng rắc rối của mình lần này nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.