*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy nói: "Chuyện này, mấu chốt không ở ba mẹ, mà là ở Hoàng Kiến Đình và Thanh Tuyết."
Hứa Thanh Mây lập tức gật đầu: "Anh nói không sai, chính là hai người bọn họ ở giữa gây sự."
"Nếu không có hai người bọn họ, ba mẹ sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy."
"Lâm Mạc Huy, em cảm thấy, đáng lẽ không nên để hai người bọn họ sống ở nhà."
"Hay là nghĩ cách khiến bọn họ quay về đi?"
Lâm Mạc Huy lắc đầu nói: "Việc này chỉ sợ không dễ dàng."
"Thanh Tuyết là em gái ruột của em, ba mẹ lại khá là chiều cô ấy."
"Hơn nữa, bây giờ ba mẹ đề phòng anh như thế, lúc này không cần biết em nói gì, bọn họ đều nghĩ rằng anh xúi giục em, chắc canh sẽ không nghe lời em đâu."
Hứa Thanh Mây đành chịu nói: "Thế phải làm sao bây giờ?"
"Hai người bọn họ ở đây, cả ngày chẳng làm gì hết, chỉ nghĩ mọi cách nhắm vào anh."
"Em thật sự không nhịn nổi nữa rồi!"
Lâm Mạc Huy cười cười: "Không sao đâu, ta phớt lờ bọn họ không phải là được rồi sao."
"Hơn nữa, chúng ta cũng không ở đây bao lâu."
"Sau này hai chúng ta đơn độc ra ngoài sống rồi, chẳng phải sẽ không còn mấy chuyện phiền lòng này sao?"
Hứa Thanh Mây cảm kích nhìn Lâm Mạc Huy một cái. Bất kể khi nào, Lâm Mạc Huy đều nghĩ cho cô, điều này khiến cô rất cảm động.
"Điều quan trọng nhất bây giờ là vốn đầu tư một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng này"
"Lâm Mạc Huy, chúng ta thật sự phải chuyển một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng này cho bọn họ sao?"
Hứa Thanh Mây hạ giọng nói.
Lâm Mạc Huy gật đầu: "Đã đồng ý rồi thì chuyển đi, nếu không hối hận rồi, mọi chuyện sẽ càng phiền phức."
Hứa Thanh Mây vội vàng nói:
"Nhưng mà, nếu lần này đầu tư thất bại, Vậy... Vậy không phải cũng phiền phức sao!"
Lâm Mạc Huy cười nhẹ, nói: "Yên tâm, anh sẽ để ý kĩ."
"Còn có, một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng này, cũng không thể để bọn họ dễ dàng lấy đi như vậy được."
Hứa Thanh Mây kinh ngạc: "Ý của anh là?"
Lâm Mạc Huy cười nhẹ, chậm rãi nói ra kế hoạch của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Mạc Huy liền tự mình đi tìm mấy thành viên của hội đồng quản trị, bàn bạc với bọn họ chuyện này.
Mấy cổ đông này kì thực không quá bằng lòng chuyển tiền cho bên Hứa Đình Hùng. Nhưng mà, Lâm Mạc Huy tự mình ra mặt, hơn nữa còn tự mình đảm bảo, mấy người này rốt cuộc vẫn là đồng ý.
Lúc sau, Lâm Mạc Huy lại tìm Đặng Tiến Quân, dặn dò anh ta một chút, chuyện này cũng tính là xong.
Nhưng mà, vì khiến Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt cảm thấy chuyện này không dễ xử lí, Hứa Thanh Mây vẫn để ba ngày sau mới kể tình hình cho bọn họ.
Bọn họ được biết tiền được phê chuẩn rồi, đều cực kì vui mừng, lập tức muốn để Hứa Thanh Mây chuyển tiền tới tài khoản của bọn họ.
Hứa Thanh Tuyết lại càng kích động, nắm lấy cánh tay Hoàng Kiến Đình.
Có số tiền này, bọn họ có thể cùng cậu Phương bỏ vốn đầu tư bất động sản rồi.
Không mất quá lâu, bọn họ có thể kiếm ra một khoản lớn.
Bất động sản kiếm được nhiều tiền mà, nói không chừng, tài sản của bọn họ rất nhanh liền có thể vượt qua Hứa Thanh Mây.
Hứa Thanh Tuyết đã nghĩ xong rồi, một khi tài sản của bọn họ vượt qua Hứa Thanh Mây, cô đã nghĩ cách thu mua công ty dược phẩm Hưng Thịnh, tất cả đều nắm giữ trong tay mình.
Cô phải cho Hứa Thanh Mây biết, mình dù không học đại học, cũng mạnh hơn cô ấy rất nhiều!
Hứa Thanh Mây nói: "Bố, tiền được phê chuẩn rồi, nhưng mà, có một vấn đề còn phải giải quyết một chút."
Hứa Đình Hùng nhíu mày nói: "Tiền đều được phê chuẩn rồi, còn có vấn đề gì nữa?"
Hứa Thanh Mây: "Tiền là từ công ty dược liệu tới, bên Đặng Tiến Quân có một yêu cầu."
Hứa Thanh Tuyết lập tức nói: "Chà Đặng Tiến Quân thật đúng là biết lôi kéo nha."
"Nó thật sự coi công ty dược liệu trở thành của chính mình, người nhà họ Hứa chúng ta cần chút tiền, nó còn có yêu cầu?"
"Sao nào, công ty dược liệu đổi thành họ Đặng rồi? Hay là đổi thành họ Lâm rồi?"
Phương Như Nguyệt khịt mũi khó chịu: " Đặng Tiến Quân, nó tính là thứ gì, có tư cách gì ra yêu cầu?"
"Nó chẳng qua chỉ là một người làm công của nhà họ Hứa chúng ta, nói trắng ra, chỉ là một con chó mà thôi."
"Hội đồng quản trị đồng ý chuyển khoản, nó liền thành thành thật thật chuyển tiền qua đây là được rồi."
"Còn dám ra yêu cầu? Nó là không muốn làm nữa sao?"
"Con đi nói với nó, nếu nó không muốn làm, vậy thì bảo nó lập tức thu dọn đồ đạc cút đi!"
"Công ty dược liệu của nhà họ Hứa của mẹ, còn chẳng phải lo không tuyển được người cơ.
Hứa Thanh Mây nhíu mày: "Mẹ, nói chuyện có thể khiêm nhường một chút không?"
"Đặng Tiến Quân phụ trách quản lí công ty dược liệu, kiếm được bao nhiêu tiền cho công ty dược liệu Hưng Thịnh, tạo ra bao nhiêu công lao hả?"
"Anh ấy làm nhiều việc như vậy, mẹ không cảm kích anh ấy thì thôi đi, còn sỉ nhục người khác như vậy?"
"Mẹ... Mẹ như thế này cũng quá qúa đáng rồi!"
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi: "Chị, chị có phải muốn làm phản không?"
"Vào lúc tên Đặng Tiến Quân này nghèo khổ, chán nản nhất là chúng ta thu nhận anh ta, cho anh ta làm việc ở công ty dược liệu, anh ta mới có tất cả những gì ở hiện tại."
"Nếu không có chúng ta, anh ta sớm đã chết rồi, còn có thể sống trong nhà sang xe xịn, lấy tiền lương cao như vậy?"
"Chúng ta cho anh ta cơm ăn, cho anh chỗ ở, trả cho anh tiền lương cao như vậy."
"Kết quả, chúng ta chuyển chút tiền của mình từ công ty dược liệu, anh ta còn có yêu cầu?"
"Nói thật, những thứ chúng ta đã cho anh ta, cho dù là bón cho chó hoang ăn, cũng có thể bón đến quen rồi chứ!"
Sắc mặt Hứa Thanh Mây tái mét, tức giận nói: "Thanh Tuyết, sao cô có thể nói như vậy?"
"Hồi đó công ty dược liệu suýt chút nữa sụp đổ rồi, nếu không phải là anh ấy, công ty dược liệu có thể đi đến bước này sao?"
"Làm người phải có lòng biết ơn..."
Hứa Thanh Tuyết cười lạnh: "Không sai, làm người phải có lòng biết ơn."
"Chị, chị thật sự nghĩ rằng công ty dược liệu có thể khởi tử hồi sinh, là công lao của anh Đặng Tiến Quân?"
"Hừ, công ty dược liệu đó là dựa vào công ty dược phẩm Hưng Thịnh của chúng ta mới có khả năng đi đến như hiện tại."
"Đặng Tiến Quân thật sự có bản lĩnh, mấy năm trước cũng sẽ không lục đục thành như vậy."
"Tôi nói thế này với chị, nếu khi ấy chị để tôi phụ trách quản lí công ty dược liệu, chắc chắn tôu có thể làm tốt hơn hẳn anh ta!"
"Nên là chị sau này đừng ở trước mặt tôi nói cái gì mà phải biết ơn anh ta."
"Nên là anh đến biết ơn nhà họ Hứa chúng ta mới đúng!"
Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt liên tục gật đầu, vô cùng tán đồng với lời nói của Hứa Thanh Tuyết.
Hứa Thanh Mây cắn rằng: "Các người đã có bản lĩnh như vậy, vậy các người khi ấy tại sao lại khiến công ty dược liệu suýt chút nữa sụp đổ?"
Mấy người Hứa Thanh Tuyết nhất thời á khẩu không trả lời được.
Vẻ mặt Hứa Đình Hùng gượng gạo, trầm giọng nói: "Thanh Mây, con rất cuộc là có ý gì?"
"Bảo con chuyển tiền về đây, liền khó khăn như vậy sao?"
"Chúng ta không nhắc tới chuyện quá khứ, cũng đừng nói cái gì mà biết ơn hay không biết ơn."
"Con đi nói với Đặng Tiến Quân, công ty dược liệu là của công ty dược phẩm Hưng Thịnh nhà chúng ta."
"Nếu nó không muốn nghe lời người nhà họ Hứa chúng ta, nó có thể rời khỏi công ty dược liệu, chúng ta tuyệt đối không giữ lại!"
Hứa Thanh Tuyết liên tục gật đầu: "Đúng, anh ta bây giờ lập tức cút đi cũng được!"
"Công ty dược liệu này, tôi lên làm tổng giám đốc, tuyệt đối không thành vấn đề!"
"Như vậy, công ty dược liệu, cũng có thể ở trong tay người nhà chúng ta, sẽ không bị người khác chiếm lấy rồi."
Hứa Thanh Mây giận dữ trừng mắt nhìn cô ta: "Cô đừng hòng."
"Hội đồng quản trị nói rất rõ ràng, mấy người các người, sau này không bao giờ được phép bước vào công ty dược liệu nữa."
"Bằng không, chuyện lần trước bọn họ còn muốn điều tra rõ ràng, thế nào cũng phải tống mấy người vào tù!"
Hứa Thanh Tuyết há hốc miệng, cuối cùng không dám nói gì nữa.
Hứa Đình Hùng trầm giọng nói: