Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 301: Tiểu nhân ngấm ngầm mách lẻo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn dáng vẻ kích động của Hứa Đình Hùng, Hứa Thanh Mây chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt.

Cô đã nhìn ra, Hứa Đình Hùng làm ầm ĩ một trận như vậy thật ra chính là vì ép cô đưa tiền.

Hứa Đình Hùng không có ý định liều mạng với Lâm Mạc Huy, mục đích của ông ta chỉ là muốn khoản tiền đầu tư này.

Nhưng chuyện đã đến nước này, cô không đưa số tiền kia cũng không được.

Nếu như cô không đồng ý, Hứa Đình Hùng thật sự dám cầm dao liều mạng với Lâm Mạc Huy.

"Bố bỏ dao xuống trước đi."

"Con đã đồng ý đưa tiền cho bố, vậy thì chắc chắn sẽ cho bố."

Hứa Thanh Mây thấp giọng nói.

Hứa Thanh Tuyết cười lạnh: "Chị, đến cả thời gian cụ thể chị cũng không nói, thế thì người ta tin kiểu gì chứ?"

"Sau đó chị lại tiếp tục kéo dài thời gian, vậy thì nhà thuốc của bố mẹ phải làm thế nào?"

Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục: "Thanh Tuyết nói không sai."

"Thanh Mây, nếu như con thật lòng muốn đầu tư cho bố mẹ thì nói thời gian cụ thể đi."

Hứa Thanh Mây tức giận đến nỗi run rẩy, nghiến răng nói: "Làm sao con biết được thời gian cụ thể."

"Số tiền một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng, con phải xin phép hội đồng quản trị trước."

"Tiếp đó còn phải tìm công ty dược phẩm rồi bàn bạc với bọn họ, để bọn họ dùng số tiền đó đầu tư vào chỗ của bố mẹ."

"Quá trình này ít nhất cũng phải một tháng chứ."

Hứa Đình Hùng trực tiếp lắc đầu: "Một tháng thì lâu quá."

"Bố đã bàn xong chuyện thuê phòng với mấy chủ nhà, tuần sau là ký hợp đồng rồi."

"Bố chỉ cho con một tuần!"

Hứa Thanh Mây cuống lên: "Bố, một tuần làm sao được?"

"Đây là hơn một nghìn tỷ đấy, không phải là một con số nhỏ."

"Cho dù hội đồng quản trị có hoàn toàn đồng ý, vậy... vậy cũng phải đi theo trình tự chứ."

Hứa Đình Hùng trầm giọng nói: "Bố không quan tâm được nhiều như thế, chỉ cần một câu nói của con."

"Một tuần, rốt cuộc có chuyển tiền sang được không?"

Hứa Thanh Mây tức muốn khóc, thế này quả thật là đang ép buộc cô mà!

Lúc này cô đột nhiên phát hiện, Lâm Mạc Huy nháy mắt ra hiệu với cô, ra hiệu cho cô đồng ý.

Tuy trong lòng Hứa Thanh Mây còn nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu: "Được, một tuần, con sẽ cố gắng!"

Hứa Đình Hùng nói với giọng điệu lạnh lùng: "Không phải cố gắng, là chắc chắn!"

"Sau một tuần nếu tiền không vào tài khoản, bố nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta!"

Hứa Đình Hùng nói xong bèn đặt dao xuống, nổi giận đùng đùng trở về phòng ngủ.

Phương Như Nguyệt thu dọn đồ đạc trong phòng rồi thở dài nói: "Đúng là nghiệp chướng mà!"

"Thật không ngờ rằng đứa con mình vất vả nuôi lớn vậy mà lại trở thành thế này."

"Haiz, chúng ta làm bố mẹ thật thất bại mà."

Hứa Thanh Tuyết thì chạy đến đỡ lấy Phương Như Nguyệt: "Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa."

"Có một số người ăn cháo đá bát, con thì không như thế."

"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ hiểu thảo với bố mẹ."

Nghe những lời nói mát này, Hứa Thanh Mây chỉ có một loại cảm giác muốn khóc.

Bố mẹ chưa từng nghĩ đến việc giúp cô việc gì, ngược lại còn luôn tìm cách bóc lột cô.

Giày vò đến tình trạng như vậy, mục đích là vì muốn lấy tiền từ chỗ cô, tất cả cũng chỉ vì tiền.

Về đến phòng, nước mắt của Hứa Thanh Mây cứ thế tuôn rơi.

Hứa Thanh Mây nghẹn ngào nói: "Lâm Mạc Huy, thật xin lỗi, vừa rồi... vừa rồi để anh phải chịu uất ức rồi."

Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng ôm Hứa Thanh Mây vào lòng: "Ngốc ạ, không cần phải nói xin lỗi."

"Anh từng nói rồi, chỉ cần em yêu anh thì hết thảy đều đáng giá!"

Hứa Thanh Mây càng khóc dữ dội hơn: "Lâm Mạc Huy, em cũng không biết rốt cuộc là thế nào nữa."

"Từ sau khi em lấy được cổ phần của Công ty dược phẩm Hưng Thịnh, trong cái nhà này, em không hề cảm nhận được một chút ấm áp nào của gia đình."

"Hết thảy những việc bọn họ làm đều chỉ vì tiền."

"Làm ầm ĩ nhiều như vậy đều là vì đòi tiền từ em."

"Lâm Mạc Huy, em... em thật sự không có ý không hiếu thảo với bọn họ."

"Thế nhưng mà dù sao em cũng là chủ tịch công ty, em còn phải chịu trách nhiệm với công ty"

"Không thể để bọn họ muốn cái gì, em... em cứ liều lĩnh cho bọn họ cái đó. "

Lâm Mạc Huy nhìn đôi mắt sung đỏ của Hứa Thanh Mây, khẽ thở dài: "Thật ra chuyện như vậy là rất bình thường"

"Cùng chung hoạn nạn thì dễ, đồng cam cộng khổ mới khó."

"Sau khi có nhiều tài sản, bọn họ nhìn ai cũng cảm thấy như là kẻ trộm, sợ bản thân nhận được ít, sợ người khác có được nhiều hơn."

“Cho nên bọn họ tìm cách nắm giữ toàn bộ tài sản trong tay mình."

Hứa Thanh Mây thở dài nói: "Lâm Mạc Huy, anh nói xem, nếu như chúng ta không có Công ty dược phẩm Hưng Thịnh thì có tốt hơn không?"

"Lúc không có tiền ít nhất trong nhà không ầm ĩ như bây giờ."

Lâm Mạc Huy khẽ cười một tiếng: "Khi không có tiền thì phiền não sẽ chỉ nhiều hơn."

"Được rồi, em cũng không cần phải quá phiền muộn."

"Chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không phải chuyện lớn."

"Bọn họ muốn tiền còn gì, ngày mai anh đi trao đổi với hội đồng quản trị, để bọn họ tán thành với khoản đầu tư này."

Hứa Thanh Mây nhíu mày: "Lâm Mạc Huy, anh không hiểu ý của em."

"Không phải em lo hội đồng quản trị không tán thành, em... em lo lắng sau này bọn họ sẽ được voi đòi tiên ấy"

"Bọn họ là bố mẹ của em, nếu như bọn họ thật sự có thể làm tốt, vậy thì dù em có giao Công ty dược phẩm Hưng Thịnh cho bọn họ thì thế nào?"

"Nhưng mà những chuyện liên tiếp xảy ra trước đó, anh cũng đã thấy rồi đó."

"Bọn họ bị lừa mấy lần liên tiếp, em... sao em có thể yên tâm đưa cho bọn họ nhiều tiền như vậy chứ?"

"Đây đều là tiền của công ty, nếu như còn xảy ra sai lầm gì nữa, em... em biết ăn nói thế nào với công ty?"

Lâm Mạc Huy suy tư một lát, khẽ nói: "Em yên tâm, anh sẽ giúp em trông chừng."

Hứa Thanh Mây sốt ruột nói: "Lâm Mạc Huy, anh cũng đâu thể ngày nào cũng trông chừng bọn họ được?"

"Haiz, không được, em vẫn phải đi xuống khuyên nhủ bọn họ một chút."

"Bọn họ muốn mua gì, mua xe hay mua nhà, em... em đều có thể mua cho bọn họ."

"Nhưng mà em thật sự không thể để bọn họ chơi đùa lung tung như vậy được!"

Hứa Thanh Mây nói xong bèn trực tiếp mở cửa đi xuống nhà.

Lâm Mạc Huy không biết làm sao, chỉ có thể đi theo.

Hai người đi xuống phòng của bố mẹ ở dưới nhà, chợt nghe thấy giọng nói của Hứa Thanh Tuyết truyền ra từ trong phòng: "Bố, diễn xuất của bố lúc nãy thật là đỉnh!"

"Lúc bố cầm dao phay con còn tưởng là bố thật sự muốn chém Lâm Mạc Huy đấy."

"Ha ha ha, bố không nhìn thấy bộ dạng của Lâm Mạc Huy lúc ấy đâu, như sắp bị dọa chết đến nơi ấy."

Hứa Đình Hùng đắc ý nói: "Hừ, dọa chết nó cũng đáng đời."

"Thằng khốn này, bố đã muốn chém chết nó từ lâu rồi."

"Một thằng đi ở rể mà thôi, lá gan cũng không nhỏ, còn dám sắp xếp người thân tín vào công ty của nhà họ Hứa, nó muốn tạo phản à?"

"May mà lần này Kiến Đình nói cho bố biết chuyện, nếu không bố còn chưa biết gì đâu."

"Thằng khốn này, thật sự cho rằng bố chết rồi à?"

chapter content

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.