*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thanh Mây sắp tức đến nổ tung, Hứa Thanh Tuyết nói bóng nói gió, thực sự quá đáng ghét.
“Hứa Thanh Tuyết, em phải nói rõ ràng cho chị.”
“Ai hãm hại bọn em?”
“Em có giỏi thì đưa chứng cứ ra đi!”
Hứa Thanh Mây phẫn nộ nói.
Hứa Thanh Tuyết cười lạnh không nói, Hứa Đình Hùng lúc này xua tay nói: “Bỏ đi, ồn ào cái gì chứ?”
“Không ai chịu thừa nhận thì cứ như vậy đi.”
“Một cái đồng hồ mà thôi, có gì to tát chứ?”
“Chỉ là Lâm Mạc Huy, tôi mong cậu nhớ kỹ.”
“Chuyện Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình ở lại trong nhà, tôi và mẹ cậu đã cho phép rồi.”
“Nếu như cậu lại tìm cách gì đó đuổi tụi nó ra ngoài, tôi nói cho cậu biết, tự cậu cút đi trước cho tôi!”
Hứa Thanh Mây ngây người, Hứa Đình Hùng nói như vậy là đang cho rằng Lâm Mạc Huy lấy chuyện đồng hồ ra để hãm hại Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình.
“Bố, vẫn là bố nhìn rõ mọi việc.”
Hứa Thanh Tuyết cười hì hì nói, đồng thời đắc ý liếc nhìn Hứa Thanh Mây một cái.
Hứa Thanh Mây tức giận nói: “Bố, hôm nay bố phải nói rõ ràng lời này cho con."
“Rốt cuộc bố đang có ý gì?”
Hứa Đình Hùng phẫn nộ nói: “Từ lúc nào đến lượt con tra khảo bố vậy?”
“Con nói bố có ý gì?”
“Bố nói cho con biết, chỉ cần bố còn sống, bố vẫn là ông chủ của cái nhà này.”
“Việc trong nhà này, vẫn chưa đến lượt các con làm chủ!”
“Đặc biệt là cậu, Lâm Mạc Huy, cậu đừng để tôi tìm được chứng cứ.
“Nếu không, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Hứa Thanh Mây cực kỳ tức giận: “Bố, sao...sao bố cho rằng là do Lâm Mạc Huy làm?”
Phương Như Nguyệt lạnh giọng nói: “Chúng ta có nói là Lâm Mạc Huy làm sao?”
“Bố con chỉ là cảnh cáo Lâm Mạc Huy, cư xử cho đúng đắn một chút. Chuyện đó thì có gì không đúng?”
Hứa Thanh Mây: “Vậy sao bố không cảnh cáo Hoàng Kiến Đình?”
Phương Như Nguyệt tức giận nói: “Hoàng Kiến Đình cũng không làm gì sai, cảnh cáo nó làm gì?”
Hứa Thanh Mây sắp tức đến bật khóc: “Vậy Lâm Mạc Huy đã làm sai chuyện gì chứ?”
Phương Như Nguyệt phẫn nộ: “Có phải con đang tranh cãi với mẹ hay không?”
“Chuyện này không phải đã rõ ràng rồi sao?”
“Con còn chuyện gì muốn tranh cãi với mẹ sao?”
Hứa Thanh Mây giận đến run rẩy, thành kiến của bố mẹ với Lâm Mạc Huy thực sự quá nghiêm trọng.
Lúc này, Lâm Mạc Huy cũng không nhịn được nữa, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ có từng nghĩ rằng, có phải là những người tối hôm trước tới nhà chúng ta lấy đi không?”
Nghe đến câu này, ánh mắt Hứa Thanh Mây phát sáng, vội vàng nói:
“Đúng vậy, mẹ, tối hôm trước nhà chúng ta có nhiều người như vậy.”
“Phòng nào bọn họ cũng tới, lại còn gây ầm ĩ. Nói không chừng thực sự là do bọn họ lấy đi!”
Hứa Thanh Tuyết lập tức tức giận nói: "Hứa Thanh Mây, chị có ý gì?”
“Những người đó đều là bạn của em, đều là khách hàng của tiệm thuốc chúng ta sau này. Chị nghi ngờ bạn của em là ăn trộm sao?”
“Chị có chứng cứ nào, có thể chứng minh bọn họ lấy đi không?”
Phương Như Nguyệt cũng cau mày: “Thanh Mây, chuyện này nói trong nhà thì được, ra ngoài không được phép ăn nói lung tung.
“Nếu Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình đã đem những người kia về nhà, thì những người đó đều là những người bạn có thể tin tưởng được.
“Con ăn nói như vậy sẽ khiến người ta thất vọng”
“Gặp người có tính tình nóng nảy, nói không chừng sẽ còn nói con phi báng đó.”
Hứa Thanh Mây cạn lời: “Mẹ, vậy mẹ muốn con phải nói thế nào?”
“Hai người vừa đến đã hoài nghi Lâm Mạc Huy.”
“Bạn bè của Thanh Tuyết, hai người có thể tin tưởng, tại sao lại không tin Lâm Mạc Huy?”
Phương Như Nguyệt nhếch miệng, không nói gì.
Nhưng, vẻ mặt đó rõ ràng là không tin tưởng Lâm Mạc Huy.
Hứa Thanh Tuyết cười lạnh: “Một tên nhu nhược, bám váy đàn bà như anh ta, ai có thể tin tưởng được?”
“Chị tìm đại người nào hỏi xem, xem bọn họ sẽ tin tưởng những người bạn thượng lưu trong xã hội, hay là một thằng nhu nhược, bàm váy đàn bà như anh ta?”
Hứa Thanh Mây tức chết rồi, Hứa Thanh Tuyết sỉ nhục Lâm Mạc Huy như vậy, khiến cô thực sự không thể nhịn nổi.
Lâm Mạc Huy bất lực thở dài, nhẹ giọng nói: “Bỏ đi, Thanh Mây. Không cần thiết phải tranh luận những chuyện vô nghĩa như vậy?”
“Bố mẹ, ý của con là dứt khoát tìm ra người lấy mất chiếc đồng hồ kia đi?”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều sững sờ.
“Còn tìm được người đó sao?”
Phương Như Nguyệt kinh ngạc nói, thực ra bà ta vẫn luôn cảm thấy là Lâm Mạc Huy đã lấy trộm đồng hồ.
Hứa Thanh Tuyết nhếch miệng nói: “Hừ, tìm thấy được mới là lạ.”
“Đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng!”
“Để kẻ trộm tự mình đi bắt trộm, có thể bắt được sao?”
Hứa Thanh Mây phẫn nộ nói: “Em câm miệng, có thể nghe Lâm Mạc Huy nói xong trước được không?”
Hứa Đình Hùng xua tay: “Lâm Mạc Huy, cậu có cách tìm lại được đồng hồ cho tôi sao?”
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Bố, lúc trước con đã nghe ông Nam nói qua, chiếc đồng hồ này có kèm theo định vị, chuyên dùng để chống trộm.
“Chỉ cần liên hệ với tổng công ty, sẽ có thể định vị được vị trí của chiếc đồng hồ.”
“Muốn tìm được chiếc đồng hồ này không hề khó.”
Hứa Đình Hùng kinh ngạc trừng to mắt: “Thật hay giả vậy?”
“Thế...thế thì định vị nhanh một chút, chúng ta mau chóng tìm lại đồng hồ."
Lâm Mạc Huy gật đầu: “Con liên lạc với cửa tiệm độc quyền, nhờ bọn họ giúp ta định vị.”
“Chỉ là, chuyện này cần một ít thời gian.”
Hứa Đình Hùng vui vẻ nói: “Không sao, bao lâu cũng được.”
“Chỉ cần có thể tìm được nó thì là tốt lắm rồi.”
Lâm Mạc Huy chạy vào trong phòng, liên lạc với Trần Phước Nguyên, nhờ ông ta sắp xếp chuyện này.
Hứa Thanh Mây nhướng mày thở phào, giận dữ nói: “Thanh Tuyết, bây giờ em còn gì muốn nói không?”
“Chị đã nói rồi, chiếc đồng hồ này chắc chắn không phải do Lâm Mạc Huy lấy!”
Hứa Thanh Tuyết có chút nghẹn lời, bĩu môi nói: “Ai biết được!”
“Nói không chừng anh ta cố ý giấu đồng hồ ở đâu đó, sau đó lại đi tìm.
“Bố mẹ, con không quan tâm, con muốn nói cho rõ.
“Con và Hoàng Kiến Đình không lấy trộm cái đồng hồ đó. Nếu như định vị được ở trong phòng bọn con, vậy thì chắc chắn không liên quan gì đến bọn con."
Hà Thanh Mây tức giận nói: “Tìm được trong phòng bọn em, mà không liên quan đến hai người bọn em? Vậy thì liên quan đến ai?”
Hứa Thanh Tuyết lạnh giọng nói: “Nói không chừng có vài người nào đó cố ý giấu trong phòng bọn em, hòng muốn hãm hại bọn em!”
Hứa Thanh Mây tức đến không nói nên lời. Hứa Thanh Tuyết, thực sự có thể đang ngụy biện.
Không lâu sau, Lâm Mạc Huy đi ra “Đã liên hệ xong, bọn họ đang giúp chúng ta định vị.
“Sau khi có tin tức, sẽ phản hồi lại với chúng ta.”
Hứa Đình Hùng vui mừng: “Thật tốt quá.”
“Được rồi, tìm lại đồng hồ là được, những việc khác không quan trọng!”
Phương Như Nguyệt cũng liên tục gật đầu: “Được rồi, được rồi, Thanh Tuyết, Thanh Mây, hai đứa cũng đừng tranh cãi nữa.”
“Tới đây, ăn sáng trước đi. Ăn sáng xong còn phải đến xin lỗi người ta nữa.”
“Lâm Mạc Huy, tôi nói cho cậu biết,