Truyền Nhân Của Thần Y - Thần Y Tái Thế

Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế) - Chương 249: Nôn ra máu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hứa Thanh Tuyết sững sờ, cô ta chưa bao giờ dám tưởng tượng Lâm Mạc Huy sẽ mắng cô ta như thế này.

Đối với những người này anh ta uống là điều đương nhiên, nhưng nếu uống với Hứa Thanh Mây thì quả thật số rượu đó là quá nhiều.

Lâm Mạc Huy không phải kẻ ngốc, những người này hẳn là có ác ý đổ Hứa Thanh Mây.

Trong khi Hứa Thanh Tuyết vẫn ở đó để giúp đỡ bọn họ, anh có thể không tức giận sao? Cô ta muốn anh phải cho bọn họ thể diện nhưng tại sao bọn họ lại không chịu cho Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây thể diện chứ?

Lúc bình thường Lâm Mạc Huy không cần quan tâm đến những thứ khác.

Nhưng lần này bọn họ cố tình chạm đến giới hạn của anh, anh làm sao có thể khách sáo chứ?

Im lặng một lát, Hứa Thanh Tuyết lập tức hét lên: "Lâm Mạc Huy, anh dám mắng tôi ư? Đừng quên là anh đang ăn bám ở nhà tôi đó. Anh ăn cơm nhà tôi, ở nhà của tôi. Anh là đồ ăn bám chết tiệt mà còn dám mắng tôi như vậy ư? Có tin tôi gọi bố mẹ về tống cổ anh đi không?"

Hoàng Kiến Đình cũng hùa theo: "Lâm Mạc Huy, anh nói với vợ tôi như vậy mà được hả? Đây là bạn bè của tôi, anh muốn làm gì?"

Không đợi anh ta nói xong, Lâm Mạc Huy đã cầm lấy chai rượu đập thẳng vào đầu Hoàng Kiến Đình.

Hoàng Kiến Đình ôm đầu ngã xuống đất, máu chảy đầm đìa.

Hứa Thanh Tuyết hét lên và vội vàng chạy tới đỡ Hoàng Kiến Đình: "Chồng, chồng, anh có sao không? Lâm Mạc Huy, anh điên rồi sao? Tôi... Tôi muốn gọi cảnh sát đến bắt anh!"

Hứa Thanh Mây không hề tỏ ra yếu thế, lập tức nói: "Được rồi, có thể gọi cảnh sát! Nếu em gọi cảnh sát thì chị cũng sẽ khai rằng em đột nhập vào nhà chị trái phép với mục đích cướp tài sản. Anh ấy chỉ đang phòng vệ chính đáng mà thôi, nếu em muốn làm tới cùng thì chị sẽ để cho em và anh ta vào tù!"

Hứa Thanh Tuyết sững sờ, lo lắng nói: "Chị, em... em là em gái của chị!"

Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Em còn mặt mũi mà nói câu đó sao? Lúc trước bọn họ muốn ép rượu chị em có ngăn cản bọn họ không? Bây giờ còn nói tình chị em cái quỷ gì chứ?"

"Hứa Thanh Tuyết, hôm nay em hãy thành thật mà xin lỗi chị đi. Nếu không mặc dù có cãi nhau với bố mẹ thì chị cũng không để Hoàng Kiến Đình quản lý công ty xây dựng, cũng không để em xen vào việc của công ty đâu!"

Hứa Thanh Tuyết sửng sốt, thật sự không dám la lớn nữa.

Cô ta biết tính khí của Hứa Thanh Mây, nếu Hứa Thanh Mây thực sự tức giận thì ngay cả bố mẹ cô ta cũng không thể quyết định được.

Lâm Mạc Huy nhìn Bạc Thành, lạnh lùng nói: "Anh uống bốn bình này, hay là tôi đập cả bốn bình này lên đầu của anh?"

Nhìn vẻ mặt của anh cũng đủ để những người còn lại chưa hiểu nếu hôm nay Bạc Thành không uống ca rượu này thì anh ta thực sự không thể ra ngoài.

Cuối cùng anh ta chỉ có thể cau mày cầm ca rượu lên uống từng chút một.

Uống chưa được nửa ca, anh ta đã chạy vào nhà vệ sinh để nôn thốc nôn tháo.

Nhưng Lâm Mạc Huy không quan tâm đến điều đó. Sau khi nên xong liền bắt anh ta uống tiếp, cuối cùng ba bốn lần nôn tới mức nôn ra máu, Bạc Thành cũng đã uống hết ca rượu ấy. Đương nhiên Lâm Mạc Huy để ý, sẽ không để cho anh ta chết. Nhưng uống ngần ấy rượu thì sau này bệnh nặng là điều khó tránh khỏi.

Và kiếp này có lẽ anh ta sẽ không có gan mà uống rượu nữa.

Mọi người xung quanh tái mặt, nhìn tất cả những chuyện xảy ra trước mắt.

Bọn họ vốn là muốn ép Lâm Mạc Huy, nhưng ai có thể nghĩ tới Bạc Thành lại chính là người gục trước.

Nhìn Bạc Thành suy sụp, cả căn phòng im lặng, không ai dám nói điều gì.

Lúc này Lâm Mạc Huy mới lùi lại một bước, lảo đảo như nhũn ra.

Hứa Thanh Mây nhanh chóng đỡ anh ta, lo lắng nói: "Lâm Mạc Huy, anh thế nào đó?"

Lâm Mạc Huy lúc này mới đỏ bừng mặt, lại khua tay múa chân như đang dần ngấ rượu. Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra tửu lượng của Lâm Mạc Huy cũng chỉ nhỉnh hơn Bạc Thành một chút thôi.

Hứa Thanh Tuyết vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi, khẽ nháy mắt với bạn bè rồi bảo họ nhân cơ hội này tiếp tục uống rượu.

Những người đó vốn là sợ uống rượu cùng Lâm Mạc Huy, nhìn thấy tình cảnh này đều cảm thấy cơ hội đã đến.

Lâm Mạc Huy đã đến cực hạn, bây giờ cùng anh uống rượu tiếp thì bọn họ đương nhiên là được lời.

Vì vậy tất cả mọi người lập tức xúm lại nói gấp gáp: "Anh Lâm, em nâng ly chúc mừng anh!"

"Anh Lâm, uống một ly đi!"

"Anh chỉ uống với một mình anh ta, nếu không uống với chúng tôi thì lại là không coi trọng chúng tôi hay sao?"

"Anh tửu lượng lớn như vậy, uống thêm một ít đi."

Mọi người đều ồ lên, muốn nhân cơ hội này tràn tới chúc rượu Lâm Mạc Huy.

Hứa Thanh Mây lo lắng nói: "Em... đừng đi quá xa! Vừa rồi uống nhiều như vậy, sao mà uống được nữa?”

Hứa Thanh Tuyết nghiến răng nói: "Chị ơi, chuyện này dù không muốn em cũng phải lên tiếng. Lâm Mạc Huy vừa rồi tự nói nếu không uống sẽ không cho anh ta mặt mũi. Bây giờ mọi người đều tới chúc thì chị lại không cho anh ta uống nữa. Như vậy có phải hơi quá đáng không?"

Hứa Thanh Mây vô cùng kích động, Hứa Thanh Tuyết này là muốn giết Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy xua tay nói: "Không sao, để anh uống rượu cùng bọn họ. Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."

Hứa Thanh Mây còn muốn nói chuyện, Lâm Mạc Huy đã khẽ nháy mắt với cô.

Hứa Thanh Mây ngạc nhiên, Lâm Mạc Huy là tình huống gì vậy? Thực sự có thể uống tiếp không?

"Tôi đi vệ sinh trước, được chứ?" Lâm Mạc Huy mỉm cười.

"Không sao, đi đi!"

Vài người đàn ông hét lên, họ l lắng rằng Lâm Mạc Huy sẽ gian lận.

Trên thực tế Lâm Mạc Huy chỉ đi tiểu một lần.

Sau khi đi ra Lâm Mạc Huy nhìn mọi người rồi nói: "Ai muốn uống rượu với tôi, trước tiên đăng ký đi. Lần này nếu không đăng ký sẽ không uống!"

Mọi người lập tức la lên, bọn họ định giết Lâm Mạc Huy, mọi người đều phải uống rượu với Lâm Mạc Huy.

Ngay cả Hứa Thanh Tuyết cũng đòi uống cùng.

Lâm Mạc Huy nở nụ cười: "Xem ra ai cũng muốn uống. Như vậy cũng được, chúng ta đi từng người một cùng uống đi. Vẫn là luật cũ, dùng cái ca này để uống. Tôi uống bao nhiêu thì mọi người uống bấy nhiêu, có ý kiến gì không?"

Hứa Thanh Tuyết lập tức nói: "Anh trước uống một ca chứ?"

Lâm Mạc Huy gật đầu: “Đương nhiên!”

Hứa Thanh Tuyết và mọi người nhìn nhau gật đầu: "Được rồi, cứ làm đi!"

Hứa Thanh Mây trong lòng lo lắng, nhưng nhìn Lâm Mạc Huy tự tin, rốt cuộc cô cũng không nói gì.

Lâm Mạc Huy chỉ vào một bên người đàn ông: "Anh vừa mới kêu trước tiên, chúng ta uống rượu trước đi, thế nào?"

Người đàn ông có chút hoảng hốt, nhưng bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, anh ta đành cắn răng gật

chapter content

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.